Chương 17

“Chị hai à, muốn chơi cũng phải tìm đúng mục tiêu chứ!” 


Chung Quỷ Linh thấy Chu Tiểu Mạn không chịu buông tay, dùng sức quật ngã đối phương, trực tiếp đè sấp xuống mặt đất. Lúc này, cánh tay Chu Tiểu Mạn đang túm Chung Quỷ Linh đã bị bẻ quặt, theo lý thuyết chắc chắn phải thả hắn ra. Thế nhưng không ngờ, sau khi Chu Tiểu Mạn ngã xuống, cánh tay còn lại bỗng với ra sau, nắm lấy cổ tay Chung Quỷ Linh, sức mạnh tăng gấp nhiều lần.


“Á…!” Chung Quỷ Linh không nhịn nổi, hét lên đau đớn, theo phản xạ rút phăng Thanh Phong Kiếm, bổ về phía đối phương, thời điểm kiếm chỉ cách cổ Chu Tiểu Mạn chừng 0.01cm, Chung Quỷ Linh chợt giật mình nhớ ra người đang nằm kia là ai. Chu Tiểu Mạn đấy! Cho dù cô ấy bị oán nghiệt nhập thân, mình cũng không thể thật sự chém xuống! Chém không được, chạy cũng không xong, trong lúc nhất thời, Chung Quỷ Linh không biết làm sao cho phải.


Lại nói thời điểm Thanh Phong Kiếm chém xuống, vật kia ít nhiều có phần kiêng kị, thân mình bỗng run lên. Tuy nhiên, sau khi kiếm dừng lại, dường như nó cũng nhận ra Chung Quỷ Linh không dám chém thật, miệng bắt đầu phát ra từng tràng “khanh khách”, tựa hồ đang cười lạnh.


“Mẹ kiếp… đúng là ép người quá đáng!” Chung Quỷ Linh thấy phản ứng của đối phương, trong lòng cũng hoảng hốt. Trước đây, hắn chưa từng gặp phải thứ gì quá lợi hại, nhờ có Thập Thế Ai Sát che chở, hiếm khi bị tấn công trực tiếp, cùng lắm chỉ đôi bên giằng co mà thôi. Nhưng lần này lại khác, rõ ràng thứ này đang nhắm vào hắn, mục đích có lẽ muốn dồn hắn vào chỗ chết. Đừng nói “Chu Tiểu Mạn” trước mặt, xem chừng làn khói trắng kia cũng mang địch ý; tình trạng lạnh ngắt từ bàn chân lên đỉnh đầu này hắn từng trải qua khi ở biệt thự nhà họ Chu — chính là tà môn ma đạo do tên khốn Giang Lăng chiêu dụ. Theo miêu tả của Chu Tiểu Mạn, cấp độ ít nhất cũng thuộc “Thế Sát”. Trong ba mươi sáu Ác Sát do Thanh Vy Giáo giới định, tuy “Thế Sát” (Ác Sát do oán nghiệt tích tụ nhiều đời như trên người Chung Quỷ Linh) được xếp hạng đệ nhất, nhưng năng lực của bốn năm Ác Sát đứng sau cũng không kém. Ví như “Hắc Sát” trên người Ngụy Kim Hoa năm xưa, được hình thành bởi vô số oán nghiệt cùng oán khí, trong một số trường hợp còn mạnh hơn cả “Thế Sát”. Đáng sợ nhất chính là thứ trước mắt còn hiểu tâm lý con người, có thể nhìn ra mình không dám mạnh tay. Chẳng biết nó có liên quan gì đến Tử Ngọ Trận mà Đường Hải Quỳnh bày bố hay không? Lẽ nào trận pháp đó ngoài lưu lại ký ức tiền kiếp, còn có thể giữ cả lý trí con người? Vạn nhất nó lợi dụng điểm yếu của mình, rồi cứ thế lấn lướt thì sao? Còn làn khói trắng lượn lờ xung quanh kia nữa, theo lý thuyết, sau khi hồn phách được triệu hồi thì “Chiêu hồn vân” này phải tan đi mới đúng. Thế nhưng, hiện giờ chẳng những không tan, mà còn lẩn quẩn quanh mình, rốt cuộc là sao? Hay nó cũng muốn chiêu hồn đoạt phách của mình? Thập Thế Ai Sát tuy vẫn tồn tại trong người mình, nhưng trải qua nhiều năm đã không còn giữ vị thế độc tôn, liệu có đối phó nổi thứ trước mắt hay không?


Thời điểm Chung Quỷ Linh còn đang ngây người, Chu Tiểu Mạn từ dưới đất bỗng dựng thẳng tắp 90 độ, khiến hắn giật mình hoảng hốt, vội vàng lùi về phía sau một bước. Đột nhiên, Chu Tiểu Mạn từ từ quay mặt lại đây, nhưng thân mình vẫn giữ nguyên, tạo thành tư thế xoay đầu 180 độ! Miệng sùi bọt mép giống như động kinh, hai mắt nhìn hắn chằm chằm.


“Vị đại ca này, tôi biết anh có oan khuất, hay vậy đi, anh thả cô ấy ra, tôi sẽ siêu độ cho anh…” Chung Quỷ Linh bối rối, nếu thứ này có ký ức, không bằng trực tiếp đàm phán, không chỉ tiết kiệm sức lực/thời gian, mà còn bảo đảm người bị hại an toàn mạnh khỏe. Bình thường trong tình huống oán nghiệt có oan khuất hay đại nguyện chưa hoàn thành, oán khí quá nặng, sẽ không thể thương lượng. Bất quá lúc này Chung Quỷ Linh cũng không nghĩ nhiều, cứ coi ngựa chết thành ngựa sống mà cứu chữa, cho dù biết rõ đối phương không phải đèn cạn dầu…


Chu Tiểu Mạn nhếch miệng nhìn Chung Quỷ Linh, không ngừng phát ra từng tràng “khanh khách”, chờ hắn vừa nói xong liền bất ngờ phun thẳng một ngụm ác khí về phía hắn.


“Mẹ nó, làm thật hả!” Chung Quỷ Linh thầm kêu một tiếng không xong, dứt khoát cúi đầu tránh “Nghiệt khí”. Thứ này không phải giỡn chơi, từ thời xa xưa, những người làm ngỗ tác, đề hình hay công việc có liên quan đều biết: Không ít kẻ đột tử, sau khi chết, trong khoang miệng còn lưu giữ một ngụm ác khí, sớm muộn gì cũng phun ra, giải thích theo khoa học thì chính là thi thể gặp sự thay đổi nhiệt độ bất ngờ, cơ ngực sẽ co lại, luồng khí đang lưu thông trong khí quản bị tắc nghẽn. Bất luận thế nào, cũng không thể hít phải ngụm ác khí này, bởi cho chỉ cần một chút thôi cũng có thể khiến người ốm nặng, thậm chí bỏ mạng. Còn trong Đạo thuật thì loại khí này được gọi là “Nghiệt khí” — do oán khí của người chết biến thành. Nói cách khác, loại khí này không chỉ được phun ra từ người chết, mà người sống bị nhập thân cũng có thể nhả ra!


“Đồ khốn, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt hử!” Thấy Chu Tiểu Mạn không những không dừng tay mà còn phun “Nghiệt khí” về phía mình, Chung Quỷ Linh chẳng còn cách nào, vội ném Thanh Phong Kiếm, cắn rách đầu lưỡi, dùng máu vẽ lên lòng bàn tay mấy đường, sau đó dứt khoát đánh một chưởng vào giữa trán Chu Tiểu Mạn. Cùng lúc Chung Quỷ Linh vận chân khí, dấu bàn tay trên ấn đường của  Chu Tiểu Mạn lập tức toát ra một luồng khói trắng, chỉ nghe Chu Tiểu Mạn hét thảm một tiếng, loạng choạng mấy bước, tay cũng buông lỏng. Thấy có tác dụng, Chung Quỷ Linh vội vàng nhặt bảo kiếm, lộn mình lùi về phía sau hai ba mét, còn chưa kịp định thần, bỗng nhiên phát hiện đằng sau có người đang đứng. Vừa xoay mặt lại, thiếu chút nữa bị hù chết, thì ra trong lúc hắn đang lăn lộn, Chu Tiểu Mạn đã chạy qua đây từ lúc nào.


“Mẹ kiếp…!” Chung Quỷ Linh xoay cổ tay, chém một nhát vào chân Chu Tiểu Mạn, chỉ thấy đối phương nhún mình, vèo một cái đã nhảy qua bức tường rào.


“Đừng có chạy!” Chung Quỷ Linh vội vàng đứng dậy, nhặt đèn pin đuổi theo, vòng qua sân viện mất vài giây mà Chu Tiểu Mạn đã không thấy tăm hơi, nhìn quanh bốn phía đen như mực, chỉ có chiếc xe của mình dừng cách đó không xa.


Lúc này, Chung Quỷ Linh đã chẳng còn tâm trí nghĩ đến bảo vật trấn Đạo, hít sâu lấy lại bình tĩnh, nãy giờ chỉ lo truy đuổi, dụng cụ thi pháp còn đang để trên xe. Trong tay bây giờ chỉ có mỗi Thanh Phong Kiếm, cho dù đuổi kịp cũng không làm gì được. Thời điểm Chung Quỷ Linh chạy ra sau xe, mở cốp tìm kiếm, đang lúc chăm chú bỗng cảm giác cổ chân trái bị nắm chặt.


“Ui da! Con mẹ nó!…” Chưa kịp dứt lời, Chung Quỷ Linh đã bị một lực cực lớn kéo tuột vào gầm xe, muốn lấy Thanh Phong Kiếm đã quá muộn, chợt thấy cằm mình nhói đau, dường như bị va vào bộ phận nào đó. 


“Khốn kiếp!” Chung Quỷ Linh nâng chân phải, dùng sức đạp một cái thật mạnh xuống dưới, có vẻ đã trúng đối phương nhưng cổ chân vẫn bị nắm chặt không buông. Chẳng những vậy, hắn còn cảm giác được thứ gì đó đang theo chân mình bò lên trên. Tình huống này muốn lăn không được, muốn tránh cũng không xong, chỉ đành lẩm bẩm: “Tiểu Mạn, không phải tôi không muốn cứu cô…” Nghĩ rồi, Chung Quỷ Linh lôi ra khoá xe điều khiển từ xa, chính xác nhấn vào nút khởi động.


 



Bởi địa thế nơi này khá dốc, cho nên Chung Quỷ Linh đã cài số nhả phanh, người hiểu chút kỹ thuật đều biết, khởi động mà không đạp côn sẽ có hậu quả gì. Ngón tay vừa nhấn xuống, chiếc V8 rú lên một tiếng rồi lao thẳng về phía trước, mà lúc này lưng Chu Tiểu Mạn đang áp sát gầm xe. Nếu là người thường, bị chiếc xe vừa giật vừa kéo lê như vậy, chỉ e cột sống đã bị gãy vụn. Chung Quỷ Linh lộn mình đứng dậy, muốn lấy bảo kiếm từ cốp xe. Nhưng mới ngẩng đầu hắn lại giật mình sửng sốt: chỉ thấy Chu Tiểu Mạn đang ngồi chắn ngang ở đó, lạnh lùng nhìn mình cười “khanh khách”.


“Mẹ nó, thuốc cao da chó à…!” Chung Quỷ Linh chẳng còn cách nào, với tình huống trước mắt, chỉ cần vượt qua đêm nay, ban ngày tìm cách sẽ dễ hơn nhiều, giờ lấy được kiếm cũng chẳng làm nên chuyện gì. Cho dù đầy đủ pháp khí, nhưng vị trước mắt quá khủng bố, muốn bày trận cũng đã không kịp…


Nhìn quanh chẳng còn nơi nào để trốn, Chung Quỷ Linh dứt khoát lao về hướng cổng viện. Lúc này, chỗ duy nhất có thể tạm thời ẩn thân tựa hồ chỉ có hai chiếc giếng cạn, oán nghiệt không có thị lực, hoàn toàn dựa vào phân biệt âm dương. Giếng nằm sâu dưới đất, bất kể có nước hay không, chỉ cần xuống đáy giếng, sẽ có thể hạn chế cảm nhận của oán nghiệt. Thời điểm còn cách miệng giếng chừng vài bước, Chu Tiểu Mạn không biết từ đâu giáng xuống, chặn giữa đường đi. Chung Quỷ Linh bị dồn tới đường cùng, bất ngờ phun thẳng một ngụm máu vào giữa mặt Chu Tiểu Mạn, sau đó co giò bỏ chạy. Chỉ nghe đằng sau vang lên một tiếng kêu thảm thiết, còn hắn thì đã chui tọt xuống giếng…


Chung Quỷ Linh chống hai chân lên thành giếng, còn cách đáy khoảng hai mươi mấy mét, ngẩng đầu nhìn lên, có vẻ Chu Tiểu Mạn cũng không bám theo. Tụt xuống một hồi, chân Chung Quỷ Linh bắt đầu cảm thấy mỏi nhừ, không biết bao giờ mới chạm đáy, xung quanh tối đen như mực, xoè tay không thấy năm ngón, chỉ có thể dựa vào trực giác, “Lão Trần kể thôn dân từng đào một cái giếng rất sâu, không biết có phải cái này không?!” Chung Quỷ Linh thầm than xui xẻo, lỡ độ sâu lên đến hơn trăm mét, mình phải tụt đến khi nào đây? Đang lúc cân nhắc, bỗng cảm thấy bàn chân dẫm lên thứ gì mềm mềm. Hắn thử đạp đạp vài cái, cảm thấy khá vững chắc, chẳng qua hơi mềm mà thôi. Sau khi đứng vững hai chân, Chung Quỷ Linh còn cố tình nhún nhún, dưới chân bỗng vang lên tiếng “sột soạt”. Đúng lúc này, một luồng ánh sáng chói mắt từ bên dưới chiếu thẳng lên, khiến Chung Quỷ Linh suýt nữa vãi ra quần.

Còn tiếp...











Nhận xét