Chương 16

Mặc dù Chung Quỷ Linh đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho tình huống xấu nhất, nhưng khi bắt tay vào thực hiện, hắn vẫn không khỏi tròn mắt kinh ngạc. Theo tưởng tượng ban đầu của hắn, các điểm trong Thất Chương đều nằm tại vị trí dương khí yếu, thế nhưng hắn lại quên mất một điều quan trọng: chính là thôn xóm này nằm trong núi sâu, theo thuyết âm dương của Đạo gia, núi chiếm vị trí vô cùng đặc biệt. Hướng đi âm dương trong núi hoàn toàn khác với vùng đồng bằng, bởi nguồn gốc âm dương nơi này là do thiên địa tự nhiên tạo ra, không phải do sinh vật. Cho dù có người sống trong núi, cũng sẽ chịu ảnh hưởng của hệ thống điều hòa âm dương tại đây. Tuy thôn Hoa Gia hoang phế nhiều năm, Thất Chương vốn suy yếu sớm đã hòa thành một thể với chu trình tuần hoàn…


Cầm la bàn bận rộn đến gần 9 giờ tối, Chung Quỷ Linh mới mơ hồ xác định một điểm có dương khí hơi mạnh một chút. Còn chưa kịp vui mừng, hắn chợt nhận ra điều bất thường, dùng sợi tơ treo đồng tiền thăm dò một hồi, mới phát hiện: tuy điểm này nằm trong khu vực thôn Hoa Gia nhưng lại không thuộc Thất Chương của thôn, mà là một trong Thất Chương của toàn bộ núi Quản Sầm. Nói cách khác, mấy tiếng lao lực vừa rồi coi như công cốc. 


“Chết tiệt…” Chung Quỷ Linh giận dữ thu lại la bàn, ngẩng đầu nhìn dãy Quản Sầm cách đó không xa. Những ngọn núi nối tiếp nhau, trải dài dưới ánh trăng như từng lớp sóng nhấp nhô trùng điệp, khiến người cảm giác như bị đè nén, “Thôi, để mai tính, không thì mua ống nhòm lên núi quan sát…” Chung Quỷ Linh thấy không thể đo đạc thủ công, đành dọn đồ quay về chỗ cắm trại.


….


Trở lại nơi cắm trại, Chung Quỷ Linh mở cửa xe, ném Thanh Phong Kiếm vào ghế sau, quét mắt nhìn xung quanh. Chỉ thấy đống lửa trước lều đã tắt, vài tàn lửa còn sót lại lập loè trong gió như ma trơi. Cửa lều kéo được ¾, bên dưới còn hở một khe hình chữ 人 (nhân), hiện trạng chẳng khác gì lúc hắn rời đi.


Chung Quỷ Linh xuống xe, đi đến trước lều, vén cửa ngó vào bên trong, miệng còn cằn nhằn: “Đã nói rồi, cô không sợ gió lùa cảm lạnh à…!”Còn chưa dứt câu, hắn bỗng trợn tròn hai mắt — trong lều trống trơn, không có ai! 


“Chu … Tiểu … Mạn!!!” Chung Quỷ Linh khóc không ra nước mắt, dồn sức hét lên thật to, bốn phía chỉ có tiếng gió thổi lá cây xào xạc. Hắn vội lấy ra điện thoại, có tín hiệu nhưng gọi không ai bắt máy, cũng chẳng có tiếng chuông văng vẳng quanh đây.


“Núi sâu rừng già, cô có thể đi đâu chứ?” Chung Quỷ Linh bất lực, chỉ đành bật đèn pin, vừa soi đường vừa gọi điện thoại, còn không ngừng hò hét gọi tên Chu Tiểu Mạn. Đi được khoảng 1 cây số, bỗng mơ hồ có tiếng chuông vọng lại từ phía sau bức tường đổ nát. 


“Tiểu Mạn!!” Chung Quỷ Linh vội vàng xông tới, chỉ thấy đây là một khoảng sân chừng 10m vuông cùng ba gian nhà gạch không có nóc. Trong đám cỏ dại cao ngang đầu gối, Chung Quỷ Linh phát hiện hai chiếc giếng cạn, còn Chu Tiểu Mạn đang nằm gục bên cạnh một miệng giếng, không hề nhúc nhích, xem tư thế dường như đã ngất xỉu.


“Tiểu Mạn!!” Chung Quỷ Linh vội vàng bước tới, chỉ thấy một tay Chu Tiểu Mạn còn nắm chặt tấm ảnh phong to “Tử Ngọ Trận”, hai hàng lông mày nhíu chặt, sắc mặt tím tái, còn tay kia buông thõng trong lòng giếng, ngón tay hơi co lại như đang chỉ vào cái gì đó.


“Đồ ngốc!” Tuy nóng lòng sốt ruột, nhưng nhìn tình cảnh trước mắt, Chung Quỷ Linh không khỏi dấy lên chút thương cảm — xem ra Tiểu Mạn đang giúp hắn tìm “Tử Ngọ Trận” .


“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Chung Quỷ Linh vừa nâng Chu Tiểu Mạn, vừa cẩn thận quan sát xung quanh, dường như không có gì khác lạ. Hắn dùng đèn pin chiếu vào miệng giếng, chỉ thấy một mảng tối om sâu hun hút, đèn pin quân dụng cũng không soi tới đáy, “Chẳng lẽ cô lừa tôi hả?!” Nghĩ vậy, Chung Quỷ Linh lấy lại tấm ảnh từ tay Chu Tiểu Mạn, dưới ánh đèn pin, nơi gọi là “mắt trận” có hai vòng tròn rất mờ, nếu không chú ý rất dễ bỏ qua. Chung Quỷ Linh nhìn ảnh, lại nhìn hai miệng giếng trước mặt, tim bỗng đập nhanh, “Hai vòng tròn này chẳng lẽ chỉ hai chiếc giếng cạn? Lẽ nào… đây chính là mắt trận!?”


Chung Quỷ Linh vội vàng kiểm tra hai tay Chu Tiểu Mạn, lập tức giật mình: tại hổ khẩu bàn tay cầm ảnh, xuất hiện một vết tím đen nhỏ như hạt gạo, dưới ánh sáng đèn pin càng thêm bắt mắt. Không còn nghi ngờ gì nữa, Chu Tiểu Mạn đã bị điện giật, chắc do lúc dùng côn điện thắp sáng, vô tình chạm vào cực điện, bị giật đến té xỉu. 


Đáng lẽ chuyện này không có gì to tát, chỉ cần châm vài kim, ấn nhân trung là tỉnh lại… nhưng trường hợp này thì khác. Bát tự Chu Tiểu Mạn vốn đã yếu, hồn phách dễ xuất khiếu, chưa kể mấy hôm nay lăn lộn mệt mỏi, lỡ bị sốc điện rồi lạc mất hồn phách, theo “Tử Ngọ Trận” đi đầu thai thì sao đây? Trận pháp không giống như vũ khí sinh hoá, nếu không bị phá giải, hiệu lực có thể kéo dài đến ngàn năm.


Chung Quỷ Linh không dám nghĩ tiếp, run rẩy lật mí mắt Chu Tiểu Mạn, đầu lập tức nổ tung — quả nhiên hồn phách đã xuất khiếu!


“Lạy Tổ sư gia!” Chung Quỷ Linh vội vàng chạy như điên về nơi cắm trại. Theo lý thuyết, “Tử Ngọ Trận” sẽ khiến hồn phách như đang du tẩu trong “Thất Chương”, nhưng “Thất Chương” này không phải thật sự. Bình thường, sau khi hồn phách dạo qua một vòng Thất Chương, dương khí tăng cường, ký ức khi còn sống sẽ bị suy yếu. Tuy nhiên, “Tử Ngọ Trận” — “ Thất Chương giả” lại không có dương khí, hồn phách lang thang tại đây, ký ức không những không suy yếu mà thậm chí còn tăng cường. Nếu không có sự can thiệp của con người, hồn phách không chừng sẽ trở thành ác quỷ. Lúc này, trong đầu Chung Quỷ Linh chỉ có một ý niệm duy nhất: bất kể “Tử Ngọ Trận” còn hiệu lực hay không, nhất định phải cứu lấy hồn phách Chu Tiểu Mạn.


Chung Quỷ Linh cắm xuống đất ba nén hương, sau đó múa kiếm gỗ đào, khói mù lập tức lượn lờ vòng quanh tường viện, chẳng mấy chốc đã vây kín chỗ Chu Tiểu Mạn đang nằm, “Lẽ nào trận pháp đã mất hiệu lực?” Mọi việc diễn ra quá thuận lợi, đến mức hơi khác thường, nhưng nghĩ lại, bát tự Chu Tiểu Mạn vốn đã yếu, dễ mất hồn cũng dễ gọi hồn chăng?


Nhìn ba nén hương cháy đến tận gốc, Chung Quỷ Linh thu kiếm gỗ đào, cúi người ngồi xuống, mở to mắt chờ Chu Tiểu Mạn tỉnh lại, ai ngờ đến khi khói mù xung quanh tan hết, Chu Tiểu Mạn vẫn không mở mắt, “Sao lại thế này?” Chung Quỷ Linh cảm thấy có điểm không thích hợp, vừa định vén mí mắt Chu Tiểu Mạn kiểm tra, đột nhiên cảm thấy cổ tay mình bị một bàn tay lạnh lẽo nắm chặt.


“Tiểu… Tiểu Mạn!” Chung Quỷ Linh ngây người, còn chưa kịp hoàn hồn, Chu Tiểu Mạn bất ngờ mở mắt, dưới ánh đèn pin trông hoang dã như một con thú. Dù đã hành nghề hơn mười năm, Chung Quỷ Linh cũng chưa từng gặp tình huống như vậy. Đúng lúc này, một việc tồi tệ khác lại xảy ra — dẫn hồn hương chiêu hồn Chu Tiểu Mạn vừa rồi, nay bỗng xoay vòng quanh người Chung Quỷ Linh.


“Chết tiệt… mình đã gọi thứ gì về đây!?” Chung Quỷ Linh thầm than không xong. Một luồng khí lạnh chạy thẳng từ lòng bàn chân lên đến đầu gối, muốn rút tay về nhưng cổ tay bị kẹp chặt, cố vùng vẫy cũng không thoát ra được.


Còn tiếp...



Nhận xét