Chương 15
So với thôn Hoa Gia Mới, quy mô thôn cũ lớn hơn không ít, chủ yếu vì nhà cửa ở đây xây khá thưa thớt. Dọc theo hai bên toàn là tường đổ ngói vỡ, khoảng hơn nửa tiếng sau Chung Quỷ Linh mới đại khái xác định được hình dáng tổng thể của nơi này. Lúc này, một vấn đề phát sinh lại khiến hắn đau đầu: không có người ở, dương khí suy giảm, Thất Chương của thôn cũ e đã bị hoà lẫn với vùng núi hoang vu xung quanh. Nếu muốn dùng hình dáng thôn làm giới hạn để xác định hướng đi của âm dương, cách đơn giản nhất chính là quan sát địa hình từ trên cao. Bằng không, chỉ có thể cầm la bàn đi dò từng tấc đất.
Đối với Chung Quỷ Linh, đây chính là một thử thách không nhỏ: muốn xác định “Thất Chương” của một nơi, độ chính xác càng cao tốn càng nhiều thời gian — cho dù cao nhân cầm la bàn dò từng tấc đất, cũng phải mất bốn năm ngày. Còn nếu dùng trận pháp phức tạp, kết quả gần như tuyệt đối chính xác, nhưng không chừng phải mất hàng tháng trời.
Chung Quỷ Linh thu lại la bàn, vẻ mặt đau khổ: “Thật đúng là muốn lấy mạng mình đây!”
“Chung đại ca, anh sao thế?” Thấy Chung Quỷ Linh có chút bất thường, Chu Tiểu Mạn không khỏi tò mò.
“Nói cô cũng không hiểu…” Chung Quỷ Linh uể oải đáp.
“Anh chưa nói, sao biết tôi không hiểu?”
“Ờ thì… Ngũ Hành Bát Quái, cô hiểu không?”
“Ngũ Hành Bát Quái? Có phải liên quan đến ma quỷ hay không?” Hai mắt Chu Tiểu Mạn sáng ngời.
“Cô nghĩ nhiều rồi!” Chung Quỷ Linh nhăn mặt, “Quỷ là quỷ, Ngũ Hành là Ngũ Hành… có hiểu không?”
“Rồi sao nữa?” Chu Tiểu Mạn hứng thú dạt dào.
“Sao cái gì mà sao?”
“Không phải anh đang muốn kể cho tôi nghe sao?” Hai mắt Chu Tiểu Mạn liên tục chớp chớp, trông chẳng khác gì đứa trẻ.
Chung Quỷ Linh bất đắc dĩ nhìn đồng hồ, đã đến giờ cơm tối, “Được rồi, cô tự dựng lều đi, rồi mang lon Coca ra đây, tôi kể cô nghe!” Chung Quỷ Linh vốn định nhân dịp này làm khó Chu Tiểu Mạn, khiến cô gái biết khó mà lui, ai ngờ đối phương thật sự lôi lều trong cốp xe ra dựng.
Sắc trời dần tối, nhiệt độ trong núi cũng hạ thấp, từng cơn gió lùa khiến người rùng mình.
“Cô biết châm cứu chứ? Trên cơ thể con người có không ít huyệt vị, châm cứu chính là ghim kim vào những huyệt vị đó! Thiên nhiên cũng giống vậy, cũng có huyệt vị…” Chung Quỷ Linh nhặt ít cỏ khô, nhóm một đống lửa ngay trước lều.
Qua khoảng một giờ, Chung Quỷ Linh đã dùng ngôn ngữ dễ hiểu nhất để giải thích về “Thất Chương”, sau đó lại nói về khó khăn mình đang gặp phải cho Chu Tiểu Mạn nghe, “Tìm huyệt đạo trên người sống còn dễ, nhưng nếu đưa tôi một bộ xương khô, bảo tôi châm kim đúng huyệt vị thì khó lắm! Thôn này đã bỏ hoang mấy chục năm, lâu ngày không người ở, hướng đi âm dương đã thay đổi rất nhiều. Giờ đưa tôi bản đồ Thất Chương từ thời kháng chiến, làm sao tôi xác định được nó nằm ở đâu?”
“Chẳng phải anh nói… còn một trận pháp gì đó sao?” Chu Tiểu Mạn nhanh chóng nắm bắt vấn đề.
“Đúng vậy!” Chung Quỷ Linh gật đầu, lôi từ trong túi ra tấm ảnh chụp phóng to Tử Ngọ Trận.
“Sao anh không kiểm tra xem nơi này có bày trận như trong hình không? Nếu có, chẳng phải chúng ta đã tìm đúng chỗ rồi à?”
“Hừ, cô xem tình trạng nơi này đi. Trận pháp từ mấy chục năm về trước, hơn nữa tôi còn chẳng biết trận pháp đó bày thế nào, dùng vật liệu gì, phương vị ra sao… biết tìm kiểu gì đây?”
“Anh còn chưa thử, sao biết không được?” Chu Tiểu Mạn phản bác.
“Có một số việc không cần thử cũng biết kết quả! Ví như axit, cô có dám thử uống một ngụm hay không?” Chung Quỷ Linh thở dài, lôi di động ra xem, cũng không tệ lắm, có một vạch sóng, “Cô ở lại đây, đừng đi đâu hết. Tôi phải làm việc, hy vọng ngày mai có kết quả…”
“Tôi có thể đi cùng anh không?” Chu Tiểu Mạn hỏi.
“Cô ở đây trông xe, có gì thì gọi cho tôi!” Dứt lời, Chung Quỷ Linh lấy ra một chiếc đèn pin, đưa cho Chu Tiểu Mạn, “Cầm lấy này, đừng bấm vào nút màu đỏ! Cũng đừng chạm tay vào hai đầu kim loại…”
“Đây là cái gì?” Chu Tiểu Mạn nhận đèn pin, tò mò thử ấn nút.
“Xẹt, xẹt”… mấy tia lửa điện bắn ra từ chỗ hai đầu kim loại tiếp xúc.
“Á!!” Chu Tiểu Mạn hét lên thất thanh, ném vội đèn pin ra thật xa, “Cái gì thế này?”
“Côn điện 300 ngàn vôn, có thể dùng làm đèn pin khi cần…” Chung Quỷ Linh đeo Thanh Phong Kiếm sau lưng, tay cầm la bàn, “Đừng nghịch lung tung! Trước khi trời tối tôi sẽ quay về!”
Thôn bị bỏ hoang lâu năm, vị trí các điểm trong Thất Chương đã bị xê dịch ít nhiều, nhưng hình dáng tổng thể vẫn không thay đổi mấy. Theo suy tính của Chung Quỷ Linh, chỉ cần năm điểm trong Thất Chương khớp với hình khắc trên Phất Chưởng Ngọc, thì độ trùng khớp đã vượt 99%.
Về mặt lý thuyết, nếu muốn xác định vị trí bằng đo đạc thực địa (chứ không phải ngắm nhìn từ trên cao), thì thời điểm tốt nhất là vào ban đêm. Vì khi ấy âm dương chênh lệch rõ ràng, dương khí mạnh – dễ nhận ra các điểm trong Thất Chương. Nhưng thôn Hoa Gia thì khác: dương khí quá yếu, tìm kiếm ban đêm khó càng thêm khó, vì thế phải chọn ban ngày, tốt nhất là từ 2 giờ chiều đến trước nửa đêm.
Hiện tại, mục tiêu của Chung Quỷ Linh chính là: trước nửa đêm xác định được ít nhất hai điểm, đến trưa hôm sau tìm thêm ba điểm nữa.
Cùng lúc đó, tại nơi cắm trại.
Nhìn Chung Quỷ Linh biến mất sau lối ngoặt phía trước, Chu Tiểu Mạn ấm ức không phục, “Hừ, anh nghĩ mình giỏi lắm à?”
Chu Tiểu Mạn đứng dậy, chợt thấy hai tấm ảnh rơi từ trên người xuống đất. “Ơ, quên không mang ảnh rồi! Đúng là đồ đãng trí!”
Còn tiếp...
Nhận xét
Đăng nhận xét