Chương 14

“Là một căn bệnh kỳ lạ!” Nói đến đây, hai hàng lông mày của lão Trần nhíu chặt, “Có rất nhiều người nhiễm phải!”


“Bệnh lạ?? Là bệnh gì?” Chung Quỷ Linh giật mình kinh ngạc.


“Tôi cũng không biết, bên trên từng điều tra, nói là có chất độc gì đó, liên quan đến nguồn nước của chúng tôi!” Lão Trần nói, “Ai mắc bệnh đều bị rụng tóc, dùng tay giật liền ra cả đống, nhưng nếu không đụng vào thì chẳng làm sao cả!”


“Thế mà gọi là bệnh à?” Chung Quỷ Linh dở khóc dở cười, ai bị giật chả ra cả đống chứ…


“Cậu không hiểu!” Lão Trần lộ vẻ gấp gáp, dứt khoát dùng tay giật tóc Chung Quỷ Linh. Chung Quỷ Linh hét lên đau đớn, còn Chu Tiểu Mạn đứng bên cạnh cũng sợ hãi lùi lại vài bước.


“Ông làm cái gì thế?!” Chung Quỷ Linh giãy nảy, gân xanh nổi đầy trên cổ.


“Đấy, cậu xem! Giật như vậy cậu có sao đâu, một cọng tóc cũng chẳng rụng. Nhưng nếu mắc căn bệnh kia, đảm bảo sẽ mất một mảng lớn!” Lão Trần nghiêm túc nói, không để ý Chung Quỷ Linh đau đến nhe răng trợn mắt, “Còn nữa, nhiều người sinh con cũng không được khỏe mạnh, đau yếu dặt dẹo, động tí liền lăn ra ốm, không biết có liên quan gì đến căn bệnh kỳ lạ này hay không?”


“Ông giật mạnh chút nữa, chắc đầu tôi cũng rụng luôn rồi!” Chung Quỷ Linh không ngừng dùng tay xoa da đầu, “Căn bệnh bắt đầu từ khi nào? Sau khi người Nhật rút đi sao?”


“Cái này tôi cũng không biết! Trước giải phóng, ai còn tâm tư để ý chuyện này, có cái nhét đầy bụng đã tốt lắm rồi! Sau giải phóng từng có người nhắc lại, đáng tiếc khi ấy điều kiện có hạn, không thể xét nghiệm kỹ càng tỉ mỉ. Đến những năm 80, mấy người phụ trách kế hoạch hoá gia đình nói trong thôn có nhiều người kết hôn cận huyết, cho nên khuyến khích người từ thôn khác qua đây. Ai chuyển đến sẽ được cấp đất, cấp nhà… ai lấy chồng ngoài thôn còn được Uỷ Ban Xã tặng thêm trăm đồng tiền làm của hồi môn. Tôi chính là một trong những người chuyển đến hồi đó!” Nói tới đây, lão Trần không khỏi cảm khái, “Nhớ năm ấy, tôi vì cái thôn này mà chạy ngược chạy xuôi, đến chân cũng mòn vẹt! Ấy thế mà khi bầu cử, họ lại gạt tôi ra, dồn hết phiếu cho lão già họ Hoa!” 


Xem ra, ông lão này còn canh cánh trong lòng vụ bầu cử năm xưa..


“Nếu vấn đề là kết hôn cận huyết, việc gì phải rời thôn?” Chung Quỷ Linh lộ vẻ khó hiểu.


“Cậu nghe tôi nói hết đã !” Lão Trần thở dài, “Sự thật đã chứng minh, căn bệnh này hoàn toàn không phải do kết hôn cận huyết! Chuyển qua đây chưa được hai năm, tôi cũng bắt đầu rụng tóc, da đầu lốm đốm. Sau khi tỉnh biết chuyện này, lại phái mấy người đến khảo sát, kiểm tra xong thì nói nước của thôn chúng tôi có vấn đề, Bọn họ hỏi chúng tôi muốn thế nào, tôi bảo cứ báo lên cấp trên. Sau này, tỉnh lại phái người đến đào giếng mới, nhưng vẫn chẳng ăn thua. Dùng hơn một năm mà tóc vẫn rụng. Lúc đó, có một số người trong thôn đi làm xa, một năm sau quay về thì hết bệnh. Tôi thấy thế mới bàn với mọi người chuyện dời thôn, cũng vì chuyện này mà bị ăn mắng bao nhiêu lầ, cũng may có xã ủng hộ. Sau khi dời sang thôn mới, quả nhiên ai cũng khỏi bệnh, con cái sinh ra cũng mạnh khỏe… Haizz… hết thảy đều là công của tôi, vậy mà bọn họ lại ăn cháo đá bát, gạt lão già này ra rìa. Cậu nói xem, có tức không chứ!”


“Ông yên tâm, tôi thấy bọn họ chỉ nhất thời làm theo cảm tính, không quá mấy hôm sẽ nhận ra tầm quan trọng của ông, nhất định sẽ mời ông trở lại lãnh đạo!” Chung Quỷ Linh ra sức vuốt mông ngựa.


“E hèm, tôi có tài cán gì đâu, mới học hết cấp hai thôi à!” Nghe Chung Quỷ Linh nói vậy, lão Trần ngoài mặt cố ra vẻ trấn tĩnh, nhưng trong lòng lại vui đến nở hoa, “Cậu trai trẻ, cậu là người ở đâu?”


“Tôi là người Thiên Tân!” Chung Quỷ Linh khéo léo đưa đẩy, “Lão gia tử, tôi muốn hỏi ông mấy chuyện, không biết có tiện không?”


“Cậu cứ nói! Ở đây chẳng có gì mà lão không biết!” Lão Trần vỗ ngực bồm bộp.


“Căn bệnh kỳ lạ mà ông nói, có từ trước hay sau khi quân Nhật chiếm thôn? Nếu ông không biết, có thể giúp tôi hỏi thăm mấy cụ già trong thôn hay không? Nhất là những người từng trải qua thời kỳ đó…”


“Ai da… mấy người sống thời đó đều đi bán muối cả rồi… nhưng tôi sẽ cố gắng hỏi giúp cậu!” Sau khi được Chung Quỷ Linh đưa lên tận mây xanh, thái độ của lão Trần liền thay đổi 180 độ, “Còn chuyện gì nữa không?”


“Hai ngày nay, ngoài tôi ra, có ai khác đến đây hay không?”


“Mấy hôm trước có một người, cũng nói là đi du lịch! Các cậu quen nhau à?” Lão Trần khẽ nhíu mày.


“Không, tôi chỉ hỏi thế thôi. À mà có phải người đó để ria mép, đầu thì trọc… đúng không?” Chung Quỷ Linh nhắc lại miêu tả của Trương Thư Toàn.


“Đúng rồi! Vừa nhìn đã biết không phải người tốt. Đàn ông gì mà lại xỏ khuyên tai!”


“Khuyên tai?” Chung Quỷ Linh cười nhẹ, lại thêm một manh mối quan trọng, “Anh ta hỏi ông những gì?”


“Cũng chẳng có gì nhiều! Chỉ hỏi tôi  đường đến thôn cũ! Tôi còn vẽ bản đồ cho hắn nữa kìa!” Xem ra, ông lão họ Trần này rất thích giúp đỡ người khác.


“Sao thế? Các cậu có thù oán gì à?”


“Không! Tôi nghe quản lý khách sạn nói vậy nên mới nhân tiện hỏi thăm chút thôi!” Chung Quỷ Linh cũng vô ngữ, trí tưởng tượng của ông lão thực sự quá phong phú… “Lão gia tử, làm sao đi đến thôn cũ? Ông có thể vẽ giúp tôi một tấm bản đồ hay không?”


Dưới sự nhiệt tình của lão Trần, Chung Quỷ Linh và Chu Tiểu Mạn ở lại ăn cơm. Để giúp họ tìm hiểu nguồn gốc bệnh lạ, thậm chí lão Trần còn mời cả Vương lão hán - người lớn tuổi nhất thôn đến dùng bữa cùng. Theo lời Vương lão hán, thời kháng chiến ông ta vẫn còn là trẻ con, nhiều chuyện không nhớ rõ. Nhưng có thể khẳng định một điều: thời ấy phụ nữ trong thôn có thói quen dùng khăn quấn đầu, giống phong tục phía Bắc Thiểm Tây — điều này có trước khi quân Nhật chiếm đóng. Tuy nhiên, đàn ông thì không có thói quen đó. Sau giải phóng, phụ nữ đều cắt tóc ngắn, phong tục quấn khăn cũng mất đi. Tóc ngắn nên có giật cũng chẳng rụng bao nhiêu.


Cơm nước xong xuôi, Chung Quỷ Linh định đưa Chu Tiểu mạn về khách sạn trước, sau đó mới đến thôn Hoa Gia cũ. Thế nhưng, Chu Tiểu Mạn nhất định không chịu, còn dọa sẽ dùng “bảo bối theo dõi”. Chung Quỷ Linh hết cách, đành dẫn theo Chu Tiểu Mạn đi cùng.


Thật ra, đường ở nông thôn không quá phức tạp, nhưng đầy rẫy ổ voi ổ gà. Xe Chung Quỷ Linh không thể chạy quá tốc độ 20km/h. Trên con đường gồ ghề khấp khểnh, chiếc xe cứ như con thuyền gặp sóng lớn, liên tục chao đảo lắc lư. Mới đi mười mấy cây số mà Chu Tiểu Mạn đã nôn thốc nôn tháo ba lần, khiến Chung Quỷ Linh xót hết cả ruột: “Chết tiệt, đường kiểu này xe tăng cũng không chịu nổi!”


Sau hơn một tiếng xóc nảy, cuối cùng bọn họ cũng đến ngã ba vẽ trong bản đồ. Chạy thêm hai mươi phút nữa, trước mắt họ dần hiện ra những bức tường đổ nát, nền nhà thấp thoáng sau đám cỏ dại. Địa hình nơi này hoàn toàn khác với thôn Hoa Gia Mới — rõ ràng đã tiến vào vùng núi. Ngọn núi Quản Sầm lúc trước còn thấy xa xôi, nay dường như chỉ cách một cánh tay.


Căn bệnh kỳ lạ mà lão Trần nói, mới đầu Chung Quỷ Linh đoán là do quân Nhật thử nghiệm vũ khí sinh học. Có điều, càng nghĩ càng cảm thấy vô lý, nhất là sau khi biết chuyện trong thôn có tục quấn khăn đầu. Nếu là vũ khí sinh học, làm sao chỉ rụng mỗi tóc mà không đau không ngứa, lại còn kéo dài mấy chục năm? 


Xem ra, kết quả khảo sát của tỉnh không sai: nước có chứa chất độc, có thể là nhiễm Flo (fluorine). Nước có hàm lượng Flo cao sẽ khiến xương cốt trở nên giòn, rụng tóc đã thấm vào đâu! 


Hiện giờ, trong đầu Chung Quỷ Linh chỉ có hai câu hỏi lớn:


1. Quân Nhật chiếm đóng tại thôn Hoa Gia có liên quan gì đến thiếu tá Oshima hay không? Hướng đi của Thất Chương khắc trong Phất Chưởng Ấn có phải Thất Chương của thôn Hoa Gia năm đó ?


2. Lý Văn Cương đến đây vì mục đích gì? Chẳng lẽ hắn cũng biết bí mật của báu vật trấn Đạo, muốn tới tầm bảo?


Nghĩ đến đây, Chung Quỷ Linh không khỏi toát mồ hôi lạnh, nếu Lý Văn Cương thật sự đến tầm bảo, nhất định mình phải nhanh chân hơn hắn, bằng không còn mặt mũi nào nhìn Ngụy Tiếu Đồng với Tần Qua. Nhiệm vụ ở nhà họ Chu lần trước đã bị Phương Vân Chủ tranh công, thật là nhục hết chỗ nói!


“Đã bảo cô đừng đi theo mà cứ khăng khăng cứng đầu!” Chung Quỷ Linh nhìn đồng hồ, đã bốn giờ chiều, “Giờ này quay về khách sạn cũng chẳng kịp, phải qua đêm ở đây. Cô chọn đi, ngủ trong xe hay trong lều?”


“Ngủ ở đây!!??” Chu Tiểu Mạn há hốc miệng, “Ngủ kiểu gì hả!?”


“Thì nằm xuống mà ngủ!” Chung Quỷ Linh dừng lại trước một căn nhà gỗ hoang phế, mở cửa xuống xe, “Hiện tại không có nhiều thời gian! Đêm nay tôi còn phải làm việc!”


“Làm việc? Anh làm cái gì ở đây? Tôi muốn quay về!” Chu Tiểu Mạn lại nổi tính tiểu thư, “Anh không đưa tôi, thì tôi tự mình về!”


“Tự về? Cô đi bộ à?” Chung Quỷ Linh hừ lạnh một tiếng, “Được thôi, cô có biết bây giờ xăng dầu đắt thế nào không? Đi bộ là góp phần tiết kiệm năng lượng, xây dựng đất nước đấy!”


“Anh…!! Hừ!!” Chu Tiểu Mạn giận dữ thở phì phì, mở cửa xuống xe, “Tôi muốn ngủ trong lều!”


Còn tiếp...




Nhận xét