Chương 13
“Anh ta họ Lý, kêu Lý Văn Cương, người Đông Bắc…”
“Lý Văn Cương?” Chung Quỷ Linh đưa điếu thuốc đến trước mặt Trương Thư Toàn.
“Ừ, anh ta nói với tôi như vậy…” Trương Thư Toàn nói, “Trông giống phóng viên, lưng đeo ba lô laptop, tay cầm máy ảnh kỹ thuật số, nhìn khá chuyên nghiệp… À, còn chưa biết tên cậu là gì?”
“Chung Quỷ Linh!” Chung Quỷ Linh khẽ gật đầu, “Đúng rồi, Trương đại ca, anh ta trông thế nào?”
Trương Thư Toàn nghiêng đầu suy nghĩ: “Giống như người làm nghệ thuật, đeo kính râm, để ria mép, đầu trọc… Anh ta cũng như cậu, hỏi tôi có quen ai biết về thời kháng Nhật hay không. Tôi bảo phía Nam chân núi Quản Sầm có thôn Hoa Gia Mới, là nơi có mấy lão thành cách mạng sinh sống, chắc sẽ có người anh ta cần tìm…”
…
Dưới chân núi Quản Sầm, Chung Quỷ Linh hỏi thăm khắp nơi, đi về hướng Nam chừng hai mươi cây số mới tìm được thôn Hoa Gia Mới trong truyền thuyết.
Nhìn tấm biển đề khẩu hiệu yêu nước trước cửa thôn, Chung Quỷ Linh không khỏi buồn bực, “Nơi này khác gì mấy thôn mình đã qua?”
Được một người dân chỉ đường, Chung Quỷ Linh tìm đến cái gọi là “Ủy Ban Thôn”. Đó là ba gian nhà ngói mới tinh, có vẻ xây cách đây không lâu, phía trên treo đầy biển hiệu: “Thôn kiểu mẫu kế hoạch hóa gia đình”, “Thôn gương mẫu tăng gia sản xuất”...
Hắn đẩy cửa bước vào, thấy hai ông lão chừng hơn sáu mươi đang ngồi đánh cờ.
“Cậu tìm ai?” Thấy có người vào, một ông lão ngẩng đầu, hỏi cho có lệ.
“Xin chào!” Chung Quỷ Linh bày ra bộ mặt tươi cười, vội vàng tiến lên mời thuốc, “Tôi là khách du lịch, nghe nói đây là căn cứ giáo dục chủ nghĩa yêu nước, nên muốn đến xem thế nào!”
“Lại là du lịch?” Ông lão cau mày, “Được rồi, chờ ta chơi xong ván này, rồi sẽ dẫn cậu thăm viện bảo tàng.” Tuy ông lão không nói rõ, nhưng chữ “Lại” đã chứng tỏ có người khác từng tới đây, đoán chắc là Lý Văn Cương.
“Viện bảo tàng?” Chung Quỷ Linh kinh ngạc thốt lên, từ lúc vào thôn đến giờ, hắn không hề phát hiện nơi nào có kiến trúc tương đương.
Thì ra “Viện bảo tàng” nằm ở sân sau của Uỷ Ban Thôn, cũng là ba gian nhà ngói. Ông lão vừa nói chuyện họ Trần, là cựu bí thư của thôn, sau này chuyển sang phụ trách quản lý “Viện bảo tàng”. Cùng chơi cờ với lão Trần chính là bí thư đương nhiệm, hai người tuy là “đối thủ”, nhưng vì Uỷ Ban Thôn liền kề với “Viện bảo tàng”, cho nên quan hệ không tồi.
“Đây là cái gì?” Bước ra khỏi văn phòng Uỷ Ban Thôn, đập vào mắt Chung Quỷ Linh chính là một cái cày gỗ nằm ở góc sân, trông thì biết đã có từ rất lâu, được để dưới mái hiên tránh mưa.
“Đó là cái cày!” Lão Trần vừa nói vừa càu nhàu, “Thanh niên bây giờ đến cái cày cũng không biết sao?”
“Tôi biết đó là cái cày! Chỉ thắc mắc vì sao lại đặt nó ở đây?” Chung Quỷ Linh không muốn nhiều lời, đi đến bên cạnh ngắm nghía, phát hiện vật này đã bị mục nát theo thời gian, nhưng trên thân còn thấy rõ một hàng chữ khắc: “Đại đội thôn Hoa Gia, hợp tác xã Từ Trang”.
“Đó là hiện vật từ thời cải cách ruộng đất, là cái đầu tiên do thôn Hoa Gia chúng tôi chế tạo, cửa phòng quá nhỏ mang không lọt, đành phải để bên ngoài!” Lão Trần vừa nói vừa chỉ vào cánh cửa bên cạnh, đúng là hơi nhỏ, đừng nói cái cày, người ra vào cũng phải nghiêng người, không biết lúc trước xây nhà do ai thiết kế.
“Sao cửa lại hẹp như vậy?” Chung Quỷ Linh ngẩng đầu, phát hiện bên cạnh cửa treo một tấm biển cũ kỹ màu vàng xám gần giống với màu tường, nếu không chú ý rất dễ bỏ qua… “Nhà tưởng niệm liệt sĩ Điền Phượng Lan”, “Bác à, Điền Phượng Lan là ai vậy?”
“Là anh hùng dẫn dắt chúng tôi đánh Nhật!” Lão Trần có vẻ mất kiên nhẫn, “Thanh niên thời nay cái gì cũng không biết thế?”
Chung Quỷ Linh im lặng, xem ra ông lão này khá nóng tính, không biết có phải do tranh cử thua người khác hay không, thôi không nói nữa cho lành!
Vào phòng, hai mắt Chung Quỷ Linh lập tức sáng ngời. Nhà tưởng niệm này tuy trông bình thường, nhưng bài trí bên trong khá chuyên nghiệp: ba gian nhà ngói liên thông, hai gian trái phải kê mấy tủ kính dọc chân tường, bên trong trưng bày một số đồ vật như ca tráng men, hòm thuốc, khăn lông, dây lưng, vỏ đạn… chắc là di vật của liệt sĩ. Xem ra, Điền Phượng Lan từng là quân y hoạt động nơi chiến trường; gian giữa treo đầy ảnh, nhiều tấm được chụp sau giải phóng.
Theo lời lão Trần, thôn Hoa Gia Mới vốn có tên là thôn Hoa Gia, trong thôn họ Hoa chiếm ba phần tư, trước giải phóng thôn cũng không nằm ở đây, mà là dưới chân núi Quản Sầm, thậm chí một số thôn dân còn thường xuyên sống trong núi. Thời kỳ kháng chiến, quân Nhật từng tổ chức một đợt càn quét quy mô lớn tại khu vực, bởi quân của Diêm Tích Sơn không đủ chống cự, cho nên tổ chức di dời thôn dân, điểm đến chính là vị trí thôn hiện tại. Lúc đi, thôn dân tận lực mang theo hết thảy những gì có thể, từ lương thực đến vật dụng quần áo… thậm chí cả cỏ cho gia súc. Những tưởng quân Nhật vào thôn không thấy ai, sẽ tự động dời đi, cùng lắm thì phóng hỏa đốt thôn, ai ngờ bọn chúng không làm gì hết, ngược lại còn thành lập căn cứ ở thôn Hoa Gia, nằm lì không chịu đi, chẳng biết lén lút làm cái gì. Cho đến khi cuộc càn quét kết thúc, quân Nhật vẫn chiếm đóng nơi đây.
Người dân chạy nạn ngoài kia khổ không chịu nổi: không nhà, không nơi trú, mùa đông sắp tới, gió rét Sơn Tây khô nứt da thịt. Không thể tiếp tục kéo dài, lực lượng vũ trang đành xin chi viện từ cấp trên, liên lạc với các đội dân quân, du kích. Khi điều tra thấy số quân Nhật trong làng chỉ chừng hai tiểu đội (chưa đến trăm tên), họ quyết định dùng vũ lực giải quyết: giải phóng thôn Hoa Gia, giúp dân đoạt lại nhà cửa!
Liệt sĩ Điền Phượng Lan đã hy sinh trong trận chiến ấy.
Mặc dù quy mô cuộc chiến giải phóng thôn Hoa Gia không lớn, nhưng lại vô cùng kịch liệt. Quân Nhật dựa vào ưu thế vũ khí cùng địa hình, cố thủ không lùi, khiến một đại đội Bát Lộ Quân, hai đội dân quân và ba đội du kích tổn thất nặng nề. Lúc này, tin khẩn từ trinh sát báo về: Ba cánh quân Nhật khấu tổng cộng hai đại đội, đang nhanh chóng từ ba hướng Ninh Vũ, Thần Trì, Ngũ Trại tiến về núi Quản Sầm, có thể với mục đích tiếp viện thôn Hoa Gia!
Hai đại đội với hơn hai nghìn quân!
Nghe tin, đại đội trưởng Phương đành hạ lệnh rút lui. Bọn họ chỉ còn dư lại khoảng trăm người, cộng thêm dân quân/du kích mới hơn ba trăm, đạn dược cũng gần cạn. Nếu viện binh Nhật tới, chỉ e toàn quân diệt vong!
Tuy trận chiến này không giành lại được thôn Hoa Gia, nhưng sự coi trọng của quân Nhật đối với nơi này khiến Bát Lộ Quân không khỏi nghi ngờ: Quân Nhật đóng ở huyện Ninh Vũ chỉ có một đại đội, vậy mà dốc toàn lực cứu thôn Hoa Gia, bỏ cả huyện thành.
Thôn Hoa Gia vốn không phải vị trí chiến lược, cũng không nằm trên tuyến giao thông trọng điểm, sao quân Nhật lại liều mạng đến vậy?
Còn đang chìm trong nghi vấn, tin tình báo đưa về khiến ai cũng phải giật mình: quân Nhật đã rút khỏi thôn Hoa Gia!
Từ lúc nổ súng đến khi kết thúc, tổng cộng chưa đến năm ngày — không chỉ Bát Lộ Quân mà cả thôn dân đều cảm thấy kỳ quái. Thế nhưng, có mái nhà che thân qua mùa đông giá rét đã may mắn lắm rồi, bọn họ cũng không nghĩ nhiều.
Sau khi người dân về thôn, mấy cán bộ của Bát Lộ Quân từng ghé qua khảo sát một lần, nhưng vẫn không tìm ra thôn Hoa Gia có gì đặc biệt.
Sau giải phóng, thôn Hoa Gia thành lập đội sản xuất, thuộc hợp tác xã Từ Trang. Khi ấy, thôn vẫn ở dưới chân núi Quản Sầm. Mãi đến thời kỳ cải cách mở cửa, cuộc sống nơi đây dần cải thiện, một loạt hiện tượng kỳ quái cũng bắt đầu xuất hiện, khiến mọi người phải chú ý…
Còn tiếp...
Nhận xét
Đăng nhận xét