Chương 12

Nghĩ đến việc sắp phải đi xa, Chung Quỷ Linh vô thức rút chìa khóa xe…


Hai tháng vừa qua, ngoại trừ ăn no tích mỡ, việc đúng đắn duy nhất mà Chung Quỷ Linh làm chính là mua cho mình chiếc xe Jeep V8 Grand Cherokee yêu thích từ lâu. Dưới tác dụng tâm lý nhà giàu mới nổi, hắn thậm chí còn muốn mua Range Rover, nhưng bị Chung Hải Thần mắng cho một trận nên đành từ bỏ.


“Con muốn lái xe đi sao?” Chung Hải Thần có vẻ không yên tâm, “Một mình lái có được không? Biết đường không hả?”


“Không thành vấn đề!” Chung Quỷ Linh không giấu nổi vẻ hào hứng, hai tháng nay hắn chỉ lái xe qua lại giữa nhà và bệnh viện, tính ra chưa được 3000km, lần này chính là cơ hội để thỏa mãn thú vui sau tay lái… “Con có định vị GPS, đi đâu chẳng được!” Chung Quỷ Linh vừa nói vừa cất hành lý vào trong xe, đến lều trại dã ngoại cũng mang theo.


“Con đi du lịch mấy ngày hay ở đó dài hạn hả?” Thấy Chung Quỷ Linh khuân bọc lớn bọc nhỏ, Chung Hải Thần lộ vẻ khó hiểu, “Đi công tác mà đơn vị không thu xếp chỗ ăn ở hay sao? Thế nào còn mang cả lều cắm trại?”


“Con đổi nghề làm thám tử rồi!” Chung Quỷ Linh đáp lại tỉnh bơ, “ Thám tử là phải kín đáo, không thể quá phô trương, ba có hiểu không!”


“Nhìn con giống như chuyển nhà, còn kín đáo cái nỗi gì?” Nhắc đến thám tử, Chung Hải Thần lại cảm thấy đau đầu, phản xạ đầu tiên chính là liên tưởng tới những tờ rơi dán trên cột điện “Thám tử tư bắt gian, làm hoá đơn, văn bằng giả…”, “Này con trai! Nói cha biết công ty con làm là kiểu gì?! Tiền đâu mà lắm thế?”


“Công ty của con là công ty quốc tế, có chi nhánh cả ở Nhật với Mỹ nữa kìa!” Chung Quỷ Linh chẳng buồn ngẩng đầu, đặt một thùng nước khoáng vào cốp xe, “Ba yên tâm, tiền con kiếm tuyệt đối hợp pháp, đóng thuế thu nhập đầy đủ!”


Đúng lúc này, một chiếc BMW mini màu trắng bỗng dừng lại trước cửa tòa nhà, Chung Quỷ Linh trợn tròn hai mắt vì kinh ngạc, suýt nữa thì đánh rơi thùng đồ trên tay, “Tiểu Mạn…? Chẳng phải cô đã quay lại trường học sao?”


“Tôi đã xin nghỉ một thời gian!” Chu Tiểu Mạn tung tăng đến trước mặt Chung Quỷ Linh, “Đang tính về nhà chăm sóc papa, ai ngờ ông ấy đã ra nước ngoài!”


“Thế cô quay lại trường đi, học tốt cha cô mới vui, đừng suốt ngày la cà khắp nơi thế chứ!” Với Chu Tiểu Mạn, Chung Quỷ Linh chưa bao giờ khách khí.


Nghe Chung Quỷ Linh nói vậy, Chu Tiểu Mạn lập tức lộ vẻ ấm ức, vành mắt đỏ hoe, “Nhưng tôi… tôi…”


“Được rồi, không có nhưng nhị gì nữa, cô về nhà đi nhé!” Chung Quỷ Linh bắt đầu tiếp tục dọn đồ vật.


“Chung đại ca, anh muốn chuyển nhà à?” Chu Tiểu Mạn nhìn Chung Quỷ Linh bê một đống đồ lên xe, cảm thấy khá tò mò.


“Tôi sắp đi công tác!”


“Ở đâu thế?”


“Sơn Tây!”


“Tôi có thể đi cùng không?”


“Gì cơ?” Chung Quỷ Linh thầm than không ổn, nam nữ đơn độc đi du lịch cùng nhau, nói đùa à? “Tôi có việc cần làm! Không có thời gian đi chơi!”


“Tôi cũng muốn đi…” Chu Tiểu Mạn chu miệng giận dỗi.


“Nghe lời tôi, về nhà đi!” Chung Quỷ Linh nhanh tay đóng sập cốp xe, “Khi nào tôi về sẽ dẫn cô đi chơi! Ba, con đi đây, có gì gọi điện sau nhé!”


Nói rồi, Chung Quỷ Linh vội nhảy lên xe, khởi động máy, nhấn ga phóng thẳng ra đường vành đai.


Đáng lẽ chuyến này Chung Quỷ Linh nên đi cùng Ngụy Tiếu Đồng, nhưng nhớ đến trải nghiệm lần trước, hắn thấy tự mình đi thì hơn, dẫn theo một người như vậy khác gì vác theo cục nợ, không mệt chết mới lạ…


Châm điếu thuốc, hạ cửa kính, một cơn gió nhẹ thổi qua khiến Chung Quỷ Linh vô cùng khoan khoái, “Mười năm trước, ta không quen biết, hứ hừ hư…” Đang lúc ngâm nga, Chung Quỷ Linh bỗng rùng mình một cái, chỉ thấy trong kính chiếu hậu là một chiếc BMW mini màu trắng, đang bám đuôi mình không rời.


“Chết tiệt! Đi sớm năm phút có phải tốt không…” Chung Quỷ Linh dứt khoát lấy di động, gọi cho Chu Tiểu Mạn, “A lô, cô đang làm gì thế hả?”


“Tôi gì nào?” Chu Tiểu Mạn chẳng thèm quan tâm.


“Sao cô lại đi theo tôi?”


“Ai đi theo anh? Tôi ra ngoài hóng gió…”


“Hóng gió? Hừ, vậy cứ từ từ mà đi!” Chung Quỷ Linh cúp điện thoại, dứt khoát nháy đèn tấp vào lề đường. Thấy hắn dừng xe, chiếc BMW mini đằng sau cũng dừng lại ở cách đó 20m.


“Không phải cô đi hóng gió sao?” Chung Quỷ Linh mở cửa xuống xe, thấy Chu Tiểu Mạn vẫn thản nhiên ngồi im.


“Đúng vậy, anh cũng quản người khác hóng gió à?” Chu Tiểu Mạn lộ vẻ bất mãn.


“Cô tính đi Sơn Tây với tôi hả?” Chung Quỷ Linh tức đến hộc máu, thầm nghĩ phụ nữ thật đáng sợ, đều không chịu nói lý!


“Ai theo anh đi Sơn Tây? Tôi thích lái xe đi lòng vòng đấy, không được sao?”


“Cô…!” Chung Quỷ Linh nghẹn đến không thở nổi, “Được lắm, giờ tôi gọi cho ông chủ Chu!”



“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được…”


Chung Quỷ Linh bất đắc dĩ lườm Chu Tiểu Mạn, “Cô lái xe tôi không yên tâm, mang xe về cất rồi tôi trở cô đi…”


……


Ninh Vũ, nằm ở phía Bắc miền trung tỉnh Sơn Tây, là một huyện thuộc thành phố Hãn Châu. So với những thành phố lớn như Thái Nguyên, Đại Đồng, lâm Phần, Tấn Thành, đây có thể coi là địa phương nhỏ bé, ít người biết tới. Khi xe tiến vào địa phận Hãn Châu, Chung Quỷ Linh thực không thể hiểu nổi, vì sao Neiji Okamura dốc hết tâm sức gây chiến ở Sơn Tây, thậm chí chuyển sang tấn công dân thường… chẳng lẽ là vì than đá? Bỗng nhiên, một câu nói của Tần Qua chợt loé lên trong đầu Chung Quỷ Linh: Viên Thiệu Nhất, tên Viên Canh, tự Vũ Ngạn, hiệu Thiệu Nhất chân nhân, người Ninh Vũ, tỉnh Sơn Tây…


“Viên Thiệu Nhất là người Ninh Vũ…” Chung Quỷ Linh vừa lái xe vừa suy nghĩ. Theo ý Tần Qua, căn cứ tài liệu có được, hành động “Lê Hoa” chỉ xuất hiện một lần tại Sơn Tây, lại chính là quê của Viên Thiệu Nhất… chỉ là trùng hợp? Hay còn có mối quan hệ sâu xa nào khác?” Nghĩ đến đây, đầu óc Chung Quỷ Linh càng thêm rối bời, “Thôi kệ! Đến nơi rồi tìm người biết chuyện hỏi thăm xem sao…” 



Quách Ngũ là trục đường chính xuyên qua huyện thành Ninh Vũ, khách sạn Phần Dương nằm ngay sát quốc lộ, chất lượng tương đối tốt. Đến nơi, việc đầu tiên Chung Quỷ Linh làm chính là thuê hai căn phòng tiêu chuẩn, sau đó tìm quản lý ca đêm là Trương Thư Toàn nói chuyện, chưa quá mấy câu, một tin tức đã thu hút được sự chú ý của Chung Quỷ Linh.


“Cậu từ Thiên Tân đến à?”


“Đúng vậy, quản lý Trương, tôi muốn hỏi thăm anh một chuyện: huyện Ninh Vũ có ai am hiểu về thời kỳ kháng Nhật hay không?”


“Ồ, cách đây hai ngày cũng có một vị khách hỏi y hệt như cậu…” Trương Thư Toàn gật đầu.


“Thật sao? Là nam hay nữ? Tầm bao nhiêu tuổi?”


“Nam… khoảng 30 tuổi, cũng lái xe tới!”


“Nam…, khoảng 30 tuổi?” Chung Quỷ Linh không giấu nổi vẻ kinh ngạc, “Là ai đây?”


Còn tiếp...

Nhận xét