Chương 11

“Xin được chỉ giáo!” Tần Qua không giấu nổi vẻ kinh ngạc.


“Vừa rồi ngài đã phân tích, điểm mấu chốt không phải thư, mà là người truyền tin!” Chung Quỷ Linh nói, “Trung Quốc có câu cách ngôn: Tướng ở ngoài, có thể không theo quân lệnh. Thiếu tá Oshima cùng lắm chỉ là đặc vụ, Neiji Okamura thân là Tổng tư lệnh quân khu Hoa Bắc, tình hình chiến cuộc trên mặt trận chính đã đủ khiến hắn đau đầu, làm gì còn tinh lực can thiệp mấy hành động gián điệp bên lề — chưa chắc hắn đã coi trọng Oshima! Có lẽ Tojo Hideki cũng lo lắng về mặt này, cho nên mới tự tay viết thư cho Okamura, thổi phồng vai trò của thiếu tá Oshima!”


“Cậu muốn nói, thực ra Tojo Hideki chỉ viết một phong thư giới thiệu mà thôi?” Tần Qua khẽ nhíu mày.


“Không sai!” Chung Quỷ Linh nói, “Tôi đoán, rất có thể Viên Thiệu Nhất đã thấy được nội dung bức thư, cho nên mới chuyển trọng tâm nhiệm vụ sang thiếu tá Oshima, tìm hiểu xem mục đích hắn tới Trung Quốc là gì! Sở dĩ ‘Kháng chiến cơ yếu tường lục’ không ghi chép về nhiệm vụ này, là vì rốt cuộc Viên Thiệu Nhất cũng không thăm dò được mục đích của thiếu tá Oshima!”


“Có lý…” Tần Qua trầm tư suy nghĩ.


“Vậy Oshima đến Trung Quốc làm gì? Trộm bảo vật trấn Đạo sao?” Ngụy Tiếu Đồng chen miệng.


“Tôi thấy khả năng chỉ là nhóm nghiên cứu vũ khí sinh hoá, hoặc một đội đặc nhiệm trá hình, chuyên dùng mặt nạ da người giả dạng cán bộ cao cấp của ta để gây rối…”


“Hừ! Anh đọc tiểu thuyết võ hiệp nhiều quá rồi đấy! Mặt nạ da người cũng nghĩ ra được…” Ngụy Tiếu Đồng lộ vẻ khinh thường.


“Vậy đi, tôi sẽ gọi điện cho văn phòng ở Đông Kinh (Tokyo), bảo bọn họ tập trung điều tra thiếu tá Oshima…” Tần Qua nói, “Tuy nhiên… cũng đừng quá kỳ vọng, vì rất nhiều tài liệu quân sự thời đó đều đã bị tiêu hủy… Mấy hôm nữa tôi sang Hong Kong, nếu có tin tức, sẽ báo ngay với cậu…”


“Tần tiên sinh, nói chuyện nửa ngày, hình như chẳng liên quan gì đến Hạ Chưởng Thạch thì phải… Cho dù có thể tìm được Đường Phi, không có nửa miếng ngọc của Hạ Chưởng Thạch, cũng sẽ là uổng công phí sức…” Ngụy Tiếu Đồng thấy  Tần Qua có ý tiễn khách, liền lộ vẻ khẩn chương.


“Không cần bàn cãi!” Chung Quỷ Linh có chút bực bội, “Không rõ tung tích Đường Phi, biết đi đâu tìm Hạ Chưởng Thạch?”


……


Bãi đỗ xe, Khách sạn Sheraton.


“Đoán xem, tôi mang gì đến cho anh?!” Ngụy Tiếu Đồng ra vẻ thần bí.


“Bảo kiếm chứ gì!” Chung Quỷ Linh tùy ý đáp.


“Không phải! Đoán nữa đi!” Ngụy Tiếu Đồng cười đắc ý.


“Hộp sọ người vượn Bắc Kinh?” Chung Quỷ Linh bắt đầu nói nhảm.


“Hừ! Trông anh mới giống người vượn í!” Ngụy Tiếu Đồng trừng mắt, “Chẳng thú vị gì hết!”


“Được rồi, chị Hai… tôi chỉ nhờ cô mỗi việc này, không đoán vậy thì thế nào?” Chung Quỷ Linh nhăn mặt, “Mau lấy bảo kiếm ra đi!”


“Hừ! Đáng đời anh đến giờ vẫn FA!” Ngụy Tiếu Đồng miễn cưỡng mở cửa xe, lấy một gói hàng dài hơn một mét từ ghế sau. Vừa mở ra, hai mắt Chung Quỷ Linh lập tức sáng ngời, suýt nữa thì rơi nước mắt, trong bọc chính là “Thanh phong kiếm” đã lưu lạc nhiều năm. Bảo kiếm rời vỏ, Chung Quỷ Linh không nhịn được mà múa may vài chiêu, trước kia toàn dùng cành cây, rốt cuộc cũng được cầm vật thật, trong lòng cảm khái: “Sư phụ… người có thể nhắm mắt rồi!” 


“Này, không phải anh nên cảm ơn tôi sao!??” Ngụy Tiếu Đồng dùng sức nhéo cánh tay Chung Quỷ Linh, khiến hắn nhảy dựng, “Ui cha!!! Bà cô của tôi, nhẹ tay tí nào!”



Thời gian trôi nhanh, chớp mắt đã qua hai tháng, Lục Hiếu Trực chống gậy đã có thể đi lại. Hôm nay, trong lúc Chung Quỷ Linh đang ngồi gà gật ở bệnh viện, điện thoại bỗng nhiên đổ chuông, là số máy từ Hong Kong.


“Phía Đài Bắc có tin mới!” Không ngoài dự đoán, người gọi chính là Tần Qua.


“Là tin gì?” Chung Quỷ Linh tỉnh táo cả người.


“Văn phòng ở Đài Bắc tra được một số tư liệu chưa giải mật…”


Qua lời Tần Qua, Chung Quỷ Linh được biết vì điều tra chuyện này, văn phòng phía Đài Bắc đã kết nối cả với bên quân đội, lấy ra một số văn kiện bí mật thời kháng chiến chống Nhật, một trong số đó có tên “Hồ sơ liên lạc đặc vụ Tấn Đông” — liên quan đến “hành động Lê Hoa”.


Tấn, là tên viết tắt của Sơn Tây - địa bàn của Diêm Tích Sơn* năm ấy. Diêm Tích Sơn vốn chẳng mặn mà gì đối với công cuộc kháng chiến, thậm chí còn có phần dung túng quân Nhật. Năm 1940, ông ta từng điện sang Trùng Khánh, tuyên bố thoát ly khỏi chính phủ Quốc Dân, đồng thời cử Tổng tư lệnh quân đoàn số 7 là Triệu Thừa Thụ ký với Nhật Bản ‘Hiệp ước ngừng chiến Nhật–Diêm’, chính thức chấm dứt tình trạng đối đầu. Vì vậy, chính phủ Quốc Dân phải tăng cường đặc vụ ở Sơn Tây để giám sát. “Hồ sơ liên lạc đặc vụ Tấn Đông” ra đời trong hoàn cảnh đó, với mục đích phòng ngừa nội gián.


Căn cứ ghi chép trong hồ sơ, tháng 9 năm 1943, một điện báo viên bí danh Trần Thiếu Lập từng nhận được chỉ thị đặc biệt: gửi về Cục Quân Thống một bức điện tuyệt mật, nội dung chỉ tám chữ:

”Hoa Lê sắp nở, ta nên đi đâu?”


Chưa đầy một giờ sau, Cục Quân Thống trả lời một chữ duy nhất:

“Ngắm!”
(Nghĩa là: quan sát.)

Theo giải thích trong hồ sơ, vị trí liên lạc lúc đó là ở Ninh Vũ, Sơn Tây.


“Bọn họ muốn làm gì? ‘Ngắm’ cái gì? Hoa Lê nở… nở thế nào? Chẳng lẽ là bắt đầu thí nghiệm trên người sống?” Chung Quỷ Linh không khỏi trầm mặc suy nghĩ, bởi theo lời Tần Qua, đây chính là tất cả những gì Quỹ Hội có thể điều tra được về “hành động Lê Hoa” năm đó.


“Theo lý mà nói, địa điểm ‘ngắm hoa’ chắc cách Ninh Vũ không xa… Thậm chí có thể ngay tại Ninh Vũ!” Tần Qua phân tích.


“Ninh Vũ…” Chung Quỷ Linh khẽ mỉm cười, “Vừa lúc rảnh rỗi, coi như đi du lịch một chuyến vậy!”


*Diêm Tích Sơn: quân phiệt cai trị tỉnh Sơn Tây thời Dân Quốc, được các sử gia phương Tây đánh giá là một nhân vật cải cách, ủng hộ việc sử dụng công nghệ Tây phương để bảo vệ truyền thống Trung Hoa. Ngoài ra những cải cách kinh tế, chính trị, xã hội của ông ta phần nào đã dọn đường cho những cải cách triệt để được thực hiện sau này trong phạm vi Sơn Tây.



Còn tiếp...

Nhận xét