Chương 9

Thời điểm Bùi Hoài Lĩnh đến thăm Lư gia, cậu bé ăn mày do Lư Kính đầu thai đã chuyển vào sống trong Lư phủ. Mấy chị em nhà họ Lư đang bối rối, không biết nên xưng hô thế nào với cậu bé, vừa lúc có cao nhân tới cửa, bọn họ định mời Bùi Hoài Lĩnh “tính toán” xem cậu bé ăn mày này có phải cha mình chuyển thế hay không.


Chuyện thế này đâu dễ, bởi thứ nhất cậu bé ăn mày không biết sinh thần bát tự của mình, chỉ nói mình được nghĩa phụ nhặt về, sau khi nghĩa phụ mắc bệnh qua đời, cậu bé bắt đầu ăn xin sống qua ngày. Thứ hai:  Lư Kính chết vào ban đêm, sáng sớm hôm sau mới bị người nhà phát hiện, chỉ biết ngày mà không biết giờ tử vong. Vì thế, Bùi Hoài Lĩnh dự định dựa vào “Thất Chương” của Lư gia để tìm ra bí ẩn.


"Thất Chương" của nhà họ Lư có thể nói là vừa phức tạp vừa đặc biệt. Vì bản thân ngôi nhà nằm ở ngoại ô, xung quanh có ít hộ dân, nên có đường đi âm dương độc lập như một làng nhỏ. Thế nhưng từ khi Lư Kính chết, gia đạo nhà họ Lư suy tàn, hạ nhân liên tục rời đi khiến gia trạch vắng vẻ, từ đó ảnh hưởng đến hướng đi của "Thất Chương" nhà họ Lư. Để khôi phục lại dòng chảy âm dương như thời kỳ Lư gia hưng thịnh, Bùi Hoài Lĩnh đã nói rách cả họng, cuối cùng cũng thuyết phục được bảy cô con gái của Lư Kính, trong khoảng thời gian ngắn mời hơn 100 người đến ở trong ba bốn ngày. Lúc này, Bùi Hoài Lĩnh mới khôi phục chính xác gần như hoàn toàn vị trí “Thất Chương” cùng “Thất dư” ban đầu của Lư gia. Xong việc, Bùi Hoài Lĩnh không khỏi chấn động, thì ra “Thất Chương” cùng “Thất Dư” cơ hồ trùng khớp, nhưng trình tự lại tương phản: “Giang Hoàn Chương” có dương khí mạnh nhất “Thất Chương” lại trùng với vị trí “Cộng Xung Dư” có âm khí yếu nhất trong “Thất Dư”, mà phòng của Lư Kính lại nằm đúng tại điểm này.


Từ góc độ Đạo thuật, người chết trong môi trường này, dù có mang oán khí hay không cũng không thể đầu thai, bởi hồn phách sau khi chết cần trải qua "Thất Chương" để giải tỏa âm khí. Tuy nhiên với tình trạng âm dương trung hoà của Lư trạch, cho dù hồn phách có đi qua Thất Chương - Thất Dư cũng bằng không, làm sao có thể đầu thai? Đến đây, cái chết của Lư Kính gần như đã có đáp án: người học Đạo cho rằng, con người muốn trường thọ phải chú ý âm dương điều hoà, dương khí trong căn phòng của Lư Kính mạnh hơn nhiều so với âm khí, về lâu dài sẽ ảnh hưởng đến thân thể, vì thế bị bảy gã con rể chọc tức chỉ là một phần, nguyên nhân còn lại chính là sự mất cân bằng âm dương, khiến sức khỏe suy kiệt mà chết.


Theo lý thuyết, trạng thái âm dương quái dị như ở nhà họ Lư không thể do thiên nhiên hình thành, cho dù có bàn tay con người can thiệp thì ít nhất cũng thuộc cấp tông sư, hao tốn nửa đời tâm huyết, ngày đêm bế quan nghiên cứu mới đạt được thành quả như vậy, đến người dày dặn kinh nghiệm như Bùi Hoài Lĩnh cũng chỉ biết đứng từ xa mà nhìn. Thế nhưng, câu trả lời của chị em họ Lư đã khiến ông ta suýt nữa hộc máu: thì ra lúc còn sống, Lư Kính mê tín phong thuỷ thuật số, lại không hoàn toàn tín nhiệm phong thủy tiên sinh trên thị trường, cho nên tự mình nghiên cứu một số điển tịch phong thủy dương trạch — toàn bộ bố cục phong thủy tại Lư gia đều do Lư Kính tự mình thiết kế.


Theo suy đoán của Bùi Hoài Lĩnh, lúc Lư Kính chết nhất định đã mang bên người một vật có thể hút hồn dẫn phách. Phần mộ của Lư Kính khẳng định đã bị trộm đào xới, vật tuỳ thân này bị chúng lấy đi, lưu lạc khắp nơi cho đến khi có người mang thai vô tình đeo nó bên người — dương khí của thai nhi có thể đã kích phát thiên tính “Đầu thai” của hồn phách. Tuy nhiên, loại hồn phách này đầu thai thì cũng là quái thai, đứa trẻ sinh ra đã biết nói chuyện, không hù chết cha mẹ mới lạ. Nếu cậu bé ăn mày kia thuộc tình huống này, bị người nhà vứt bỏ cũng là điều dễ hiểu…


Bùi Hoài Lĩnh hỏi thăm chị em nhà họ Lư, được biết Lư Kính được chôn cùng với ngọc bội mà ông ta yêu thích khi còn sống, bất quá lần trước bọn họ thăm mộ cha, không phát hiện dấu hiệu bị trộm đào xới.


Đến đây, Bùi Hoài Lĩnh có thể xác định phỏng đoán của mình là đúng, còn việc mộ có bị trộm hay không đâu phải mắt thường có thể nhìn ra…


Sau này, Bùi Hoài Lĩnh tự tính dương thọ không còn nhiều, mắt thấy hai mươi mấy năm tâm huyết của mình sắp trở thành công cốc, rơi vào đường cùng, ông ta bèn dựa trên bố cục phong thủ tại Lư gia năm đó, phát minh ra một trận pháp kêu “Tử Ngọ Trận”. Đáng tiếc, người định không bằng trời định, tuy Lư Kính có thể khiến hồn phách mình đầu thai trong khoảng thời gian ngắn, nhưng “Tử Ngọ Trận” lại không thành công như tưởng tượng. Hồn phách ông ta chẳng những chưa tiêu trừ được ký ức kiếp trước, mà đến thời nhà Minh mới có thể đầu thai, hơn nữa còn bị thong manh bẩm sinh. Đứa trẻ mù này chính là “Từ Hạt Tử” nổi tiếng Đạo môn về sau, thay Bùi Hoài Lĩnh hoàn thành “Thiên Can Toàn Thư” còn dang dở năm xưa, bổ sung những khiếm khuyết tồn tại trong “Tử Ngọ Trận”, đồng thời ghi chép chi tiết trận pháp này trong “Thiên Can Toàn Thư” —  Đạo môn gọi đây là điển tích “Khiên Tử Tục Độc”.


Từ Đại Tử có thực sự là Bùi Hoài Lĩnh đầu thai hay không, Đạo môn còn nhiều tranh cãi. Một số người cho rằng Tử Ngọ Trận thất bại, không thể lưu giữ ký ức tiền kiếp. Nhưng cũng có người tin rằng chỉ có Bùi Hoài Lĩnh mới viết tiếp được "Thiên Can Toàn Thư" sau trăm năm không ai làm nổi. Dù sao, Tử Ngọ Trận đã bị Chính Nhất Giáo cấm sử dụng. Các phái Mao Sơn, Lao Sơn, Thanh Vy từng thử khôi phục trận pháp này nhưng chỉ để nghiên cứu mà thôi, chẳng ai dám liều mạng thực hành. Nếu Từ Đại Tử thực sự là Bùi Hoài Lĩnh đầu thai, thì "Tử Ngọ Trận" là có thật...


Chung Quỷ Linh nhíu mày, “Khắc trận pháp vào lớp trong của miếng ngọc… e sẽ tốn công vô ích!”


“Thật ra, Trương chưởng môn phái Mao Sơn cũng có kết luận giống cậu…” Tần Qua nói, “Trận pháp khắc ở lớp dưới miếng ngọc không có hiệu quả, hơn nữa… ‘Tử Ngọ Trận’ khắc trên đây dường như cũng không hoàn thiện, thậm chí còn không bằng trận đồ do Mã chân nhân - chưởng môn Mao Sơn năm đó tuỳ tay vẽ chơi, cùng lắm chỉ có vẻ bề ngoài, cho dù khắc vào lớp ngoài cũng chưa chắc hiệu quả. Tuy nhiên, theo tôi phân tích, kỹ thuật khắc miếng ngọc đã là công nghệ tiên tiến nhất rồi…”


“Lẽ nào Đường Hải Quỳnh muốn nói, chúng ta cần tìm nơi có Thất Quan tương tự, sau đó bố trí thêm trận pháp bên dưới? Tôi không hiểu, cứ quanh co lòng vòng như vậy chẳng phải tốn thời gian sao? Nói thẳng ra có hơn không?” Chung Quỷ Linh cầm ảnh xem đi xem lại, “Huống chi còn phải khắc thành hai tầng, dùng công nghệ hiện đại cũng thấy khó khăn, chỉ bằng một lão bà như Ngụy cô, có thể phát hiện ra bí mật gì chứ?”


“Cái này cậu không hiểu… Đừng quên, Đường Phi là cha của Ngụy cô…” Tần Qua đứng dậy, nhắm lại hai mắt, “Nếu cha cậu nói: ông ấy muốn đến một nơi nguy hiểm tính mạng, phản ứng đầu tiên của cậu là gì?”


“Đương nhiên là đi giúp rồi…” Chung Quỷ Linh không hề nghĩ ngợi, buột miệng thốt lên.


“Lúc trước cha tôi cũng vậy…” Tần Qua thở dài, “Không chịu nói là đi đâu, rốt cuộc không trở về nữa… Đường Phi làm thế, cũng vì không muốn con gái dấn thân vào hiểm cảnh như mình…”


“Nhưng làm sao Đường Hải Quỳnh có thể khẳng định, Ngụy cô sẽ khám phá ra bí mật trong đó?” Dứt lời, Chung Quỷ Linh quay đầu về phía Ngụy Tiếu Đồng, “Này, có phải cô quên mất chi tiết quan trọng nào trong di ngôn hay không?” 


Ngụy Tiếu Đồng lắc đầu.


“Đừng quên thân phận lúc đó của Ngụy cô là đặc công Quốc Dân! Thời điểm Đường Phi giao miếng ngọc cho Ngụy cô, có lẽ cũng không ngờ đến kết quả sau này, cho nên muốn mượn sức ‘Uỷ Ban Thái Bình Cầu Phúc’ tìm ra đáp án’…” Nói rồi, Tần Qua lại cầm quyển “Trung Hoa kháng chiến cơ yếu tường lục”, “Cái này là cơ mật, theo ghi chép trên đây, Đường Phi mất tích cùng với sư phụ là Viên Thiệu Nhất. Nói cách khác, đến lãnh đạo của tổ chức cũng không biết hành tung của bọn họ!” Tần Qua gật gù, lạnh lùng cười nhẹ, “Đúng là danh xứng với thực, bí mật trong bí mật!”


Còn tiếp...



Nhận xét