Chương 10
“Bí mật trong bí mật?” Chung Quỷ Linh thoáng giật mình, “Tần tiên sinh đang đùa tôi phải không? Chẳng phải ngài nói, Viên Thiệu Nhất vẫn còn sống sao?”
“Biết ông ta còn sống và có thể liên hệ với ông ta… là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau!” Tần Qua lắc đầu, “Mười năm trước, một lão giả xa lạ từng thi pháp cứu thê tử của Trương chưởng môn phái Mao Sơn, căn cứ bài thơ ông ta lưu lại, Trương chưởng môn suy đoán: người này có thể là Viên Thiệu Nhất. Tuy nhiên, cũng không hoàn toàn xác định, bởi chính Trương chưởng môn cũng chưa từng gặp Viên Thiệu Nhất. Nghe nói ông ta có chút liên hệ với người trong Đạo môn tại Hong Kong, tôi cũng đã thăm viếng bọn họ, nhưng đáp án cũng giống như Trương chưởng môn — bọn họ cũng chỉ hoài nghi, không dám khẳng định lão giả kia là Viên Thiệu Nhất! Bản thân ông ta chính là một điều bí ẩn…”
“Mười năm trước!?” Chung Quỷ Linh đếm đầu ngón tay tính toán, miệng lập tức nhếch lên, “Tần tiên sinh, năm đó rốt cuộc ông ta chỉ cách để Trương chưởng môn làm theo, hay là tự mình thi pháp?”
“Tự mình thi pháp! Trương chưởng môn không nhìn thấy quá trình!” Tần Qua nói, “Hơn nữa theo lời Trương chưởng môn mô tả, trông ông ta cùng lắm khoảng 60 tuổi!”
“Khoảng 60 tuổi?” Chung Quỷ Linh ngẩn người, “Tần tiên sinh, tôi có thể khẳng định với ngài, người kia không thể là Viên Thiệu Nhất! Cùng lắm chỉ truyền nhân mà thôi! Không dối gạt ngài, tu đạo đích thực có thể kéo dài tuổi thọ, nhưng không có khả năng cải lão hoàn đồng. Viên Thiệu Nhất thu Đường Hải Quỳnh làm đồ đệ từ thời Dân Quốc, lúc đó ông ta ít nhất cũng đã 40, mười năm trước là hơn trăm tuổi! Nếu ông ta còn sống, chỉ e đi lại cũng không thuận tiện, nói gì đến một mình thi pháp chữa bệnh!”
“Tần tiên sinh, tôi muốn tìm Hạ Chưởng Thạch, thế nào lại nói sang Viên Thiệu Nhất?” Ngụy Tiếu Đồng lộ vẻ nôn nóng.
“Đương nhiên là vì tìm manh mối! Đường Hải Quỳnh mất tích cùng lúc với Viên Thiệu Nhất, không tìm Viên Thiệu Nhất, ai biết Đường Hải Quỳnh ở đâu? Tìm không ra Đường Hải Quỳnh, đi đâu tìm Hạ Chưởng Thạch?” Chung Quỷ Linh bực bội lườm Ngụy Tiếu Đồng, “Đúng rồi Tần tiên sinh, trong ‘Kháng chiến cơ yếu tường lục’, có nói bọn họ chấp hành nhiệm vụ ở đâu hay không?”
“Không!” Tần Qua khẳng định “Nhiệm vụ lần đó của bọn họ tương đối đặc biệt, cho nên không ghi địa điểm…Có điều, căn cứ manh mối tìm được, có thể suy đoán bọn họ chấp hành nhiệm vụ ở Bắc Kinh, nhưng tôi cảm thấy đó không phải trọng điểm!”
“Tần tiên sinh, ý ngài là…?” Chung Quỷ Linh lộ vẻ khó hiểu.
Thì ra ấy tháng nay, Tần Qua vừa tự mình nghiên cứu miếng ngọc, vừa ủy thác chi nhánh Quỹ Hội ở Đài Bắc đi tìm đọc một số tư liệu, trong đó có một tin khiến Tần Qua chú ý: tháng 7 năm 1943, tình báo quốc quân chặn được một mật điện đến từ Đông Kinh.
“Tháng 4 năm 1943, sau khi chuyên cơ của Isoroku Yamamoto bị quân Mỹ bắn rơi, quân bộ Nhật liền hạn chế sử dụng máy bay để trở tướng lĩnh cấp cao và các nhân vật quan trọng, thay vào đó là thuyền hay tàu ngầm…” Tần Qua trầm ngâm, “Một tên thiếu tá quèn sao có thể hưởng thụ đãi ngộ như vậy?!”
“Chẳng phải người này truyền tin thay Toujou Hideki sao?” Chung Quỷ Linh có chút khó hiểu, “Thủ tướng đích thân viết thư, chắc chắn rất quan trọng…”
“Vấn đề nằm ở đây!” Tần Qua phân tích, “Nếu Toujou Hideki thực sự có mật lệnh, hoàn toàn có thể sai người truyền đạt trực tiếp. Trong điện văn ghi rõ, phía sau ‘thiếu tá Ōshima’ còn có từ ‘các vị’. Nếu chỉ để đưa một bức thư, tuyệt đối không cần làm rầm rộ như vậy! Huống hồ, cho dù bức thư quan trọng, quân bộ cũng không thể coi trọng đến thế. Vì vậy tôi nghĩ, điểm mấu chốt không phải thư, mà là người truyền tin!”
“Xem ra, vị thiếu tá Ōshima này không hành động một mình…” Chung Quỷ Linh khẽ mỉm cười, “Theo ý ngài, tung tích của Viên Thiệu Nhất và Đường Phi có liên quan mật thiết đến Ōshima, phải không?”
“Đúng vậy!” Tần Qua gật đầu, “Chính phủ Quốc Dân khi ấy có vẻ không phân tích sâu chuyện này. Bọn họ cho rằng: Toujou Hideki tự mình viết thư cho Yasuji Okamura, rất có thể liên quan đến vấn đề bố trí chiến lược của quân Nhật ở Trung Quốc, cho nên mới đặt tên là hành động “Lê Hoa”, với mục đích đánh cắp nội dung bức thư. Có điều, với khả năng đặc công thời đó, nhiệm vụ này là bất khả thi. Bởi nếu thiếu tá Ōshima thực sự đổ bộ vào Thiên Tân, chỉ mất nửa ngày là có thể tiến đến tổng bộ cánh quân Hoa Bắc ở Bắc Kinh, hơn nữa dọc đường chắc chắn có trọng binh hộ tống — thế nên bọn họ mới quẳng gánh nặng này cho Uỷ Ban Thái Bình Kỳ Phúc!”
“Đúng rồi, Tần tiên sinh, nói nửa ngày, còn một việc tôi chưa thỉnh giáo ngài…” Chung Quỷ Linh khẽ nhíu mày, “Theo lời ngài nói, trong Uỷ Ban Thái Bình Kỳ Phúc có rất nhiều người là đạo sĩ, còn thường xuyên tiếp nhận một số nhiệm vụ mà đặc công thường quy không thể thực hiện… Ngài có biết, bọn họ dùng thủ đoạn gì để hoàn thành hay không?”
“Giết người trong vô hình… Cậu cảm thấy sẽ là thủ đoạn gì?” Tần Qua cười lạnh.
“Đạo… Đạo thuật?” Chung Quỷ Linh giật mình, Tần Qua mỉm cười im lặng.
“Ấy, coi như tôi chưa nói gì hết…” Chung Quỷ Linh vội vàng sửa miệng, “Tần tiên sinh cứ tiếp tục phân tích…”
“Hiện giờ manh mối chỉ có bấy nhiêu…” Tần Qua khoát tay, “Tôi không còn gì để nói…”
“Phải rồi, rốt cuộc thiếu tá Ōshima là nhân vật gì? Nếu tung tích của hắn liên quan đến vụ mất tích của đám người Viên Thiệu Nhất, tra kỹ gốc gác của hắn, chẳng phải xong rồi sao?”
“Đã cho người tra rồi, nhưng đừng quá hy vọng!” Tần Qua thoáng mỉm cười, “Trước khi Nhật đầu hàng, gần như toàn bộ tài liệu về thời kỳ xâm lược bị tiêu hủy, huống hồ thiếu tá Ōshima này chỉ biết họ mà không biết tên, muốn tra rõ… nói dễ hơn làm!”
“Hành động Lê Hoa… Lê Hoa… Lê Hoa…” Chung Quỷ Linh lẩm bẩm một mình, bỗng nhiên hỏi: “Tần tiên sinh, tên nhiệm vụ này là do ai đặt?”
“Rất có thể là chính Viên Thiệu Nhất chính mình… Sao vậy?”
“Ngài có từng nghĩ, vì sao lại đặt tên nhiệm vụ là “Lê Hoa”, mà không phải ‘Đào Hoa’ hay ‘Hạnh Hoa’ không? Nếu mật điện bị chặn vào tháng 7, thì hành động chắc cũng rơi vào khoảng thời gian này, nhưng tháng ấy đâu phải mùa hoa lê nở?!”
Nghe Chung Quỷ Linh phân tích, Tần Qua bỗng dưng ngẩn người, “Cậu có suy đoán gì không?”
“Tạm thời thì chưa… chỉ cảm thấy hơi lạ mà thôi!” Chung Quỷ Linh lại mở cuốn “Kháng chiến cơ yếu tường lục”, “Tần tiên sinh, vì sao quyển sách này không ghi rõ thời điểm hoàn thành nhiệm vụ?”
“Vậy thì phải hỏi người viết sách…” Tần Qua lắc đầu, “Nhưng hắn đã chết rồi…”
“Thiếu tá Ōshima đã xuất hiện mấy lần trong hồ sơ quốc dân?” Chung Quỷ Linh tiếp tục hỏi.
“Chỉ một lần này thôi!” Tần Qua khẽ gật đầu, tựa hồ nhìn ra tâm tư của Chung Quỷ Linh.
“Tần tiên sinh, tôi có một phỏng đoán, ngài xem có đúng hay không…” Chung Quỷ Linh suy nghĩ một hồi, nói tiếp “Tôi đoán, thật ra chính Viên Thiệu Nhất đã xem nội dung mật thư!” Lời vừa nói ra, đừng nói Tần Qua, đến Ngụy Tiếu Đồng nãy giờ im lặng cũng đứng hình…
Nhận xét
Đăng nhận xét