Chương 2

Đúng rồi, nếu chưởng môn Thanh Vy bây giờ là Trương Khai Thiên, vậy sao thanh kiếm trấn phái lại nằm trong tay sư phụ cậu?” Tần Qua chắp tay sau lưng, đi đến bên cửa sổ.


“Cái này tôi cũng không rõ lắm, chỉ nghe sư phụ nói Trương sư thúc tổ mắc bệnh hiểm nghèo, đến Giang Nam tìm Tây y chữa trị…” Chung Quỷ Linh không hề né tránh, “Điều kiện chữa bệnh ngày xưa chắc Tần tiên sinh cũng biết, hút thuốc nhiều dẫn đến giãn phế quản — coi như hết cứu. Hơn nữa, vị nhị sư thúc tổ kia của tôi suốt ngày không làm việc đàng hoàng, cho nên sư phụ tôi đành phải đứng ra gánh vác sư môn…”


“Sư thúc tổ của cậu tên là gì?”


“Xin lỗi Tần tiên sinh, khiến ngài chê cười rồi! Thật ra tôi chỉ biết tên sư phụ là Lục Chinh, đạo hiệu Thanh Dương.”


“Lục Chinh?” Tần Qua khẽ nhíu mày.


“Ngài biết sư phụ tôi sao?” Chung Quỷ Linh kinh ngạc.


“Không… không biết.” Tần Qua lắc đầu, “Thời kháng chiến, sư phụ cậu làm gì?”


“Cái này tôi cũng không rõ lắm, hình như từng giúp đội du kích đưa tin mấy lần… Tần tiên sinh, có phải ngài đang nghiên cứu lịch sử Đạo giáo hay không?” Chung Quỷ Linh thắc mắc.


“Không có gì… chỉ tò mò chút thôi!” Tần Qua mỉm cười.


 “Đúng rồi, cậu ăn cơm chưa?”


“À, bữa trưa có ăn chút ít…” Chung Quỷ Linh trả lời.


“Bữa trưa?” Tần Qua nhìn đồng hồ, đã 6 giờ chiều, “Cùng ăn  tối đi, tôi muốn trao đổi mấy việc với cậu…”


Trên bàn cơm, Tần Qua nói rõ tình hình Quỹ Hội với Chung Quỷ Linh. Đến giờ hắn mới biết, thì ra Quỹ Hội Người Hoa cũng không cao siêu như mình tưởng tượng, ngược lại, phần lớn người phụ trách trong Quỹ Hội đều có công việc khác, rất nhiều công tác hành chính do một số người tình nguyện kiêm chức, cũng chẳng có tiền lương cố định. Ngoài ra, ở Châu Âu, Châu Mỹ và Đông Nam Á, một số nhân vật nổi tiếng trong xã hội giữ chức vụ trên danh nghĩa tại Quỹ Hội, công tác duy nhất — chính là bơm tiền. 


Còn những người tiếp nhận uỷ thác của như Chung Quỷ Linh, chỉ có thể coi như “đối tượng hợp tác”, không phải nhân viên chính thức của Quỹ Hội. Hiện tại, theo quy định, người duy nhất có khả năng vào biên chế của Quỹ Hội chính là Phương Vân Chủ, bởi ngoại trừ hoàn thành uỷ thác do Quỹ Hội tiếp nhận, người này còn kêu gọi được mấy chục triệu tiền tài trợ từ Đại Lục, cống hiến đã vượt quá phạm vi công việc của “đối tượng hợp tác”.


Nghe đến đây, cho dù Tần Qua không nói rõ, nhưng Chung Quỷ Linh cũng đoán được tám chín phần — sở dĩ đồng chí Phương Vân Chủ cố sống cố chết chạy đông chạy tây làm nhiệm vụ, đơn giản là vì sau này mượn danh Quỹ Hội ra ngoài lừa bịp, vì chính mình tích lũy tài sản. Tuy nhiên, qua lời Tần Qua, Phương Vân Chủ có vẻ thật sự là một phúc tướng, bởi ông ta đã hoàn thành ba, bốn uỷ thác liên quan đến vấn đề siêu nhiên ở Đại Lục. Trong mắt Tần Qua, mặc dù không có nhiệm vụ nào do ông ta đích thân xử lý, nhưng lần nào cũng có người (giống như Chung Quỷ Linh) ra tay hỗ trợ vào thời điểm then chốt. Mỗi khi thuận lợi hoàn thành ủy thác, lão già này lại bắt đầu làm trò mua chuộc lòng người, lừa trên gạt dưới, gom công lao về mình. Trong tình huống bình thường, lão ta còn giới thiệu người giúp mình vào làm việc cho Quỹ Hội, nhân cơ hội khuếch trương thế lực, chẳng khác nào một “trò chơi chính trị”.


Nhìn đồng hồ, đã sắp 8 giờ tối, sau khi tiễn Tần Qua về phòng, Chung Quỷ Linh bắt xe đến bệnh viện.


….


“Sư ca, cái hội gì đó mà huynh nói, không phải tổ chức lừa gạt đấy chứ?” Nghe Chung Quỷ Linh thao thao bất tuyệt một hồi, Lục Hiếu Trực cảm thấy khó mà tin nổi.


“Lừa gạt? Cậu mới bị người ta lừa có khác, giờ nhìn đâu cũng thấy gạt người?” Chung Quỷ Linh chìa điện thoại, lắc lư trước mặt Lục Hiếu Trực.


 “Thấy chưa? Giấy trắng mực đen, 500 vạn (5 triệu tệ)…” 


“Đúng rồi, chẳng phải huynh nói thấy bảo kiếm của sư phụ trên TV sao?” Lục Hiếu Trực hỏi.


“Ừ, mai tôi sẽ đi Bắc Kinh, Quỹ Hội có văn phòng ở đó. Tần tiên sinh bảo tôi tìm gặp một người họ Hoàng…” Chung Quỷ Linh lấy ra danh thiếp của Tần Qua, “Người này quan hệ rất rộng, nhờ ông ấy chắc không sai!”


Thôn Trung Quan, Bắc Kinh.


Ngồi xe taxi đi liền mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng Chung Quỷ Linh cũng tìm được tòa nhà mang tên Trung tâm Khoa học - Kỹ thuật Tân Hoa. Khiến hắn bất ngờ chính là văn phòng đại diện của Quỹ Hội Bắc Kinh thực tế không tồn tại, chỉ có mỗi người phụ trách trong truyền thuyết kia mà thôi…


“Chung tiên sinh phải không? Giáo sư Tần đã gọi điện cho tôi, tên tôi là Hoàng Đức Quân…” Thấy Chung Quỷ Linh cầm danh thiếp của Tần Qua, vị này tỏ ra rất khách khí.


“Hoàng tiên sinh…” Chung Quỷ Linh hỏi, “Công ty này là do anh mở sao?”


“Có thể coi là vậy…” Hoàng Đức Quân tự mình rót nước cho Chung Quỷ Linh, “Nghe giáo sư Tần nói, anh muốn liên hệ với người bên đài truyền hình?”


“Không phải… anh hiểu lầm rồi… trước đây sư phụ tôi từng bán một thanh bảo kiếm, bây giờ tôi muốn mua lại…” Chung Quỷ Linh kể vắn tắt sự tình, “Tôi chỉ muốn hỏi thăm người bên đài truyền hình cách liên lạc với người bán kiếm…”


“Cái này đơn giản…” Hoàng Đức Quân bật cười haha, “Tuần sau sẽ có tin cho anh, nếu tiện thì ở lại Bắc Kinh thêm vài ngày, để tôi dẫn anh đi thăm mấy nơi… Đúng rồi, nghe nói anh học Đạo giáo?”


“Là Đạo thuật…” Chung Quỷ Linh khẽ nhíu mày, “Đạo giáo với Đạo thuật là hai khái niệm khác nhau…”


“Khác nhau cái gì chứ?” Hoàng Đức Quân tỏ vẻ hứng thú.


“Giống như âm nhạc với nhạc cụ, một cái là lý luận, một cái là phương thức thực hiện lý luận…” Thấy đối phương chăm chú lắng nghe, Chung Quỷ Linh liền nói kỹ hơn về mối quan hệ giữa Đạo giáo và Đạo thuật, khiến Hoàng Đức Quân liên tục gật đầu.


Theo lời Hoàng Đức Quân, anh ta từng thấy một số hiện tượng kỳ lạ trong lúc chu du ở Mỹ và Malaysia. Ví dụ như: nửa đêm vào thang máy, phát hiện bóng phản chiếu ở cửa thang máy không phải của mình; rồi bản thân gặp quỷ trong tòa tháp đôi ở Kuala Lumpur… Qua phân tích của Chung Quỷ Linh, những hiện tượng này không thực sự là bị quỷ quấy phá, mà do tác dụng tâm lý, hoặc là hiện tượng tự nhiên…


“Đúng rồi, Hoàng tiên sinh, nghe nói cách đây không lâu, có người tìm anh, nói là muốn tìm kiếm tung tích Hạ Chưởng Thạch của Thanh Vy Giáo phải không?” Nói chuyện một hồi, Chung Quỷ Linh bỗng nhớ đến chuyện Hoàng Đức Quân từ chối uỷ thác tìm kiếm Hạ Chưởng Thạch.


“Đúng vậy, Tần tiên sinh nói với anh phải không?” Hoàng Đức Quân kinh ngạc.


“Tôi chính là truyền nhân của Thanh Vy Giáo!” Chung Quỷ Linh nói, “Vì vậy Tần tiên sinh mới hẹn gặp tôi…”


“Haizz… Chuyện này không đáng tin, từ người đến sự việc đều không đáng tin…” Hoàng Đức Quân lắc đầu.


“Sao lại nói vậy?” Chung Quỷ Linh khó hiểu.


“Thấy người đó rồi anh sẽ biết…” Hoàng Đức Quân ngả người ra phía sau, gác chân lên mặt bàn.


“Tôi có thể gặp ông ta hay không?” Chung Quỷ Linh khá tò mò. Hạ Chưởng Thạch không phải danh nhân lịch sử, cũng chẳng làm nên sự nghiệp gì to lớn. Biết đến cái tên này, chứng tỏ là “người trong giới”, sao lại nói “không đáng tin cậy”?


“Đương nhiên có thể! Hôm nay chúng ta cùng đi!” Nhận ra Chung Quỷ Linh có hứng thú, Hoàng Đức Quân cũng phấn chấn tinh thần, “Chung đại ca, như vậy đi, lát nữa tôi bảo thư ký đặt khách sạn cho anh, tối nay anh em chúng ta tìm chỗ làm vài chén, sau đó đi gặp người kia!”


“Hai chúng ta uống trước?” Chung Quỷ Linh thoáng kinh ngạc, “Vì sao không đi cùng nhau?”…


Còn tiếp...







Nhận xét