Chương 7

Sau khi tạm biệt Tần Qua, mặc dù Chung Quỷ Linh rất muốn nhanh chóng thoát khỏi Ngụy Tiếu Đồng, nhưng vì lịch sự nên vẫn lái xe tìm chỗ ăn cơm, làm tròn trách nhiệm chủ nhà…


“Tôi luôn cảm thấy Giang Linh có chút kỳ lạ…” Trong lúc ăn, Chung Quỷ Linh thật sự không biết nói đề tài gì, đành lôi chuyện nhà Chu Ngũ Kim ra bàn luận.


“Có gì lạ?” Ngụy Tiếu Đồng mỉm cười nhìn Chung Quỷ Linh.


“Dường như cô ta biết cách bày Hoàn Hồn Cục, hơn nữa còn cải tiến hơn so với bản của Đường Hải Quỳnh, có thể khiến người bình thường mê sảng, thật sự khó lòng phòng bị…” Chung Quỷ Linh dừng lại một chút rồi nói tiếp, “Tôi thấy sự việc kết thúc quá đơn giản…”


“Anh còn muốn phức tạp hơn nữa hả?” Ngụy Tiếu Đồng cười nhẹ, “Chuyện lần trước do tôi tình cờ gặp phải, cho nên mới can thiệp. Còn sau này thì tôi không quản được…”


“Không quản được thì mặc kệ à?” Chung Quỷ Linh nghiêm túc nói, “Ông ấy chính là cha cô! Cô không định nhận lại cha mình sao?”


“Nhận?” Ngụy Tiếu Đồng bật cười, “Muốn nhận đã sớm nhận lại rồi! Nhưng tôi không muốn! Tôi thấy cứ như hiện tại, không vướng bận gì cũng tốt!”


“Tôi còn sợ cô ngại, muốn nhờ tôi làm người trung gian hoà giải cơ đấy…”


“Đừng giả bộ tốt bụng!” Sắc mặt Ngụy Tiếu Đồng bỗng nhiên thay đổi, “Tôi nói anh biết, không được nói với Chu Ngũ Kim chuyện của tôi, bằng không… hừ!”


“Tôi không hơi đâu lo chuyện bao đồng như vậy…” Chung Quỷ Linh cũng lạnh lùng hừ một tiếng, “Đúng rồi, có một số việc tôi phải nói trước: tôi giúp cô nhưng cũng có chừng mực. Tôi không như cô, mở hộp đêm, ngày nào cũng hốt bạc. Tôi làm việc cho Quỹ Hội, tiền thù lao tính theo nhiệm vụ; tôi còn trông cậy vào đó nuôi sống gia đình, cô tuyệt đối đừng biến thành Tần lão gia tử, thực hiện di ngôn gì gì đó, còn truyền từ người này sang người khác…. Tôi không gánh nổi đâu!”


“Ai nói bắt anh gánh vác nào?” Ngụy Tiếu Đồng lộ vẻ không vui.


Đúng lúc này, điện thoại của Chung Quỷ Linh bỗng đổ chuông, xem màn hình thì ra là Hoàng Đức Quân gọi tới. Hiệu suất làm việc của anh ta rất cao, trong vòng một buổi sáng đã tìm được người giám định bảo kiếm trên TV. Tuy nhiên, kết quả không mấy lạc quan, theo lời Hoàng Đức Quân, người này là ông chủ của một công ty niêm yết, có rất nhiều tiền, coi thanh kiếm này như bảo vật trấn trạch — bất kể trả bao nhiêu tiền cũng không bán. Hoàng Đức Quân chẳng còn cách nào, đành gọi cho Chung Quỷ Linh, bảo hắn tự mình tìm cách.


Sau khi ghi lại tên cùng số liên lạc của người đang sở hữu thanh kiếm, vẻ mặt Chung Quỷ Linh giống như ăn phải khổ qua, vô thức siết chặt nắm tay.


“Sao thế?” Thấy Chung Quỷ Linh cau mày, Ngụy Tiếu Đồng không khỏi tò mò.


“Cô cô của cô có di nguyện, sư phụ tôi cũng có di nguyện…” Chung Quỷ Linh buồn bã ỉu xìu, “Thời buổi này, muốn thực hiện di ngôn của người đã khuất còn khó hơn lên trời…” Dứt lời, hắn bèn kể lại chuyện sư phụ trước khi qua đời, dặn mình chuộc lại bảo kiếm, sau đó đưa tờ giấy ghi tên cùng số liên lạc của người sở hữu kiếm cho Ngụy Tiếu Đồng, “Thấy sao, tên này nhân lúc người ta gặp khó khăn mà giậu đổ bìm leo, bỏ ra ba vạn mua bảo kiếm của sư phụ tôi, giờ thì mặt dày không chịu bán…”


Ngụy Tiếu Đồng nhận lấy tờ giấy, chỉ thấy bên có ghi ba chữ “Bàng Đại Dương” xiêu xiêu vẹo vẹo cùng một dãy số di động.


“Bàng Đại Dương? Anh quen người tên Bàng Đại Dương này à?”


“Quen thì tốt rồi!” Chung Quỷ Linh mặt ủ mày chau, “Nghe tên là biết nhà giàu mới nổi! Còn nói bảo kiếm là vật tổ truyền nhà hắn — da mặt còn dày hơn tường thành! Bảo vật trấn giáo của phái Thanh Vy, từ khi nào thành bảo vật trấn trạch vậy chứ?”


“Hahaha…” Nghe Chung Quỷ Linh hậm hực càu nhàu, Ngụy Tiếu Đồng bỗng phá lên cười.


“Không phải chứ? Cô còn ở đó bỏ đá xuống giếng à?” Chung Quỷ Linh đặt mạnh đôi đũa xuống bàn.


“Nếu tôi có thể lấy lại thanh kiếm cho anh, anh báo đáp tôi thế nào đây?” Ngụy Tiếu Đồng lộ vẻ thần bí.


“Đừng nói lấy lại! Mua về được đã tốt lắm rồi! Thế nào, cô quen biết người này sao?” Nghe lời Ngụy Tiếu Đồng nói, trong lòng Chung Quỷ Linh có chút thấp thỏm.


“Không cần mua! Chính là lấy về! Anh định báo đáp tôi kiểu gì nào?”


“Làm trâu làm ngựa, quyết không chối từ!” Chung Quỷ Linh quả quyết vỗ ngực, “Nếu cô có thể giúp tôi lấy lại bảo kiếm, cho dù phải mua lại với giá cao, tôi hứa sẽ giúp cô hoàn thành di nguyện của Ngụy cô cô!”


“Một lời đã định!” Ngụy Tiếu Đồng mỉm cười ý vị.


“Tuyệt không hai lời!” Chung Quỷ Linh lập tức thay đổi cách nhìn đối với Ngụy Tiếu Đồng, xem ra cô nàng này cũng không tệ lắm…


Hai tuần sau.


Rốt cuộc, nghiên cứu của Tần Qua cũng có kết quả. Lúc mọi người bước vào phòng, chỉ thấy có mấy tấm ảnh khổ A3 trên mặt bàn trà, “Tôi đã mượn thiết bị của một trường đại học địa phương phóng to một số chi tiết trên miếng ngọc, từ đó phát hiện một số vấn đề…” Vừa nói, Tần Qua vừa cầm một tấm hình, có vẻ như là hoa văn khắc trên miếng ngọc, “Hai người có nhận ra trận pháp này không?”


Chung Quỷ Linh cầm xem bức ảnh, lập tức cảm thấy đau đầu. Chỉ thấy trên đó chằng chịt hoa văn giống như mạch tích hợp trên mainboard máy tính, “Chắc có thể nhận ra, nhưng có chút phức tạp, cần thời gian tìm hiểu. Tôi hoài nghi đây không chỉ có một trận cục, mà là hỗn hợp nhiều trận pháp…”


“Tôi cũng từng phóng đại hoa văn trên miếng ngọc để xem, đây chắc hẳn là do Đường Phi - sư phụ của cô cô phát minh…” Ngụy Tiếu Đồng nói, “Cô cô nói cái này gọi là ‘Luân Hồi Cục’, có vấn đề gì sao?”


“Luân Hồi Cục…” Tần Qua gật đầu, “Cô có biết tác dụng của nó là gì hay không?”


Ngụy Tiếu Đồng thoáng nhíu mày, “Người đeo miếng ngọc, khi hồn phách rời khỏi cơ thể sẽ trực tiếp tiến vào đó, sau mấy tiếng là có thể hoàn hồn, thời gian dài ngắn không giống nhau. Quá trình này nếu bày trận sẽ vô cùng phiền phức, nhưng nếu dùng miếng ngọc thì đơn giản hơn nhiều. Cô cô kể hồi mới giải phóng, trong thôn có không ít người hút thuốc phiện, cô cô từng dùng thứ này giúp bọn họ cai nghiện…”


“Uhm… bây giờ tôi có thể nói với cô, cái này không phải do Đường Phi phát minh, mà là một loại trận pháp có từ xa xưa, hơn nữa bí mật chính là nằm trong trận pháp này!” Tần Qua mỉm cười, vươn tay cầm một bức ảnh khác, “Tôi đã thỉnh giáo chưởng môn phái Mao Sơn hiện thời, anh ta cho rằng đây là bản đồ…”


“Bản đồ?” Chung Quỷ Linh giật mình kinh ngạc, “Không thể nào! Hoa văn có tác dụng khiến người hoàn hồn, làm sao bản đồ có thể?”


Còn tiếp...


Nhận xét