Chương 3
Hai người ăn xong, nhìn đồng hồ thấy vẫn chưa đến 8 giờ tối, Hoàng Đức Quân lấy di động gọi điện thoại, chẳng mấy chốc, một chiếc BMW màu đen chạy đến trước cửa nhà hàng.
“Lát nữa nhất định sẽ uống rượu, không nên cầm lái, gọi tài xế đón cho lành…” Hoàng Đức Quân vừa nói vừa mở cửa xe, “Chung đại ca, đi thôi… sao đứng ngây ra thế?”
“Lát nữa uống rượu? Vậy chúng ta còn ăn tối làm gì?” Chung Quỷ Linh thoáng nhíu mày, “Hoàng huynh đệ, anh hẹn người kia chưa?”
“Không cần hẹn! Đến lúc nào cũng được…” Hoàng Đức Quân cười xấu xa, chẳng mấy chốc chiếc BMW đã lăn bánh trên đường cao tốc bốn làn.
“Chúng ta đi đâu?” Thấy nhà cửa hai bên ngày càng thưa thớt, Chung Quỷ Linh không khỏi giật mình.
“Đưa anh đến chỗ tốt…!” Hoàng Đức Quân đắc ý nói.
Duới ánh đèn ấm áp mờ ảo, chiếc BMW dừng lại trước cổng một tòa nhà phong cách Trung Hoa cổ kính. Sau khi xuống xe, Chung Quỷ Linh thực sự giật mình bởi nơi đây xuất hiện một dãy xe hạng sang hiếm thấy như Porsche, Maserati, Hummer H2, thậm chí cả Ferrari và Aston Martin huyền thoại — đủ để tổ chức một triển lãm xe. Mặt trước tòa nhà không có đèn trang trí hay bảng hiệu nổi bật, chỉ có một tấm biển treo ngang trên khung cửa lối vào, trên viết ba chữ “Bối Lặc Phủ” rất đẹp, xem ra đã mời nhà thư pháp nổi tiếng nào đó đề lên, chỉ vì ánh sáng không đủ nên không nhìn rõ tên người viết.
Hoàng Đức Quân mỉm cười tiến lên phía trước, “Ở đây đừng nói xe Nhật, đến BMW cũng phải đỗ ở bên trong. Bên ngoài chỉ dành cho mấy loại xe này thôi…” Dứt lời, Hoàng Đức Quân chỉ vào một chiếc Porsche Maserati.
“Hoàng huynh đệ, không ngờ sở thích của anh cũng không tầm thường a!” Chung Quỷ Linh hiểu ý cười, đây là nơi nào tất nhiên không cần đoán nữa.
“Hiểu lầm hiểu lầm… hoàn toàn là vì nhu cầu công việc thôi!” Hoàng Đức Quân vội vàng xua tay, “Chung đại ca, không sợ anh chê cười chứ, nếu chỉ mình tôi, thật sự sẽ tiếc tiền đến những chỗ như thế này… Biết ai đã đưa tôi tới đây không?”
“Ai cơ?”
“Phương Vân Chủ!” Hoàng Đức Quân nhếch miệng cười, “Cái lão này thật không đứng đắn, tôi lăn lộn ba năm ở Bắc Kinh, cũng không biết có chỗ như vậy, lão vừa tới ba ngày, liền kéo tôi đến đây… Lần trước lão kêu tìm được mấy ông chủ địa ốc tài trợ cho Quỹ Hội, chính là tại nơi này…, lúc thanh toán tôi quẹt thẻ tín dụng, thực không dám nhìn hoá đơn!”
“Người đó… không phải làm cái ấy ấy chứ?” Chung Quỷ Linh dùng tay ra hiệu.
“Không phải…! Người ta là bà chủ ở đây…”
“Là nữ?” Chung Quỷ Linh suýt thì rớt hàm, quay đầu nhìn mấy chữ “Bối lặc phủ” ngoài cổng, “Chuyện của Thanh Vy Giáo, sao lại có nữ giới nhúng tay vào?”
Dưới sự dẫn đường của một cô gái xinh đẹp trong trang phục Mãn Thanh, Chung Quỷ Linh cùng Hoàng Đức Quân đi quanh co lòng vòng một hồi, cuối cùng đến gian phòng riêng có biển “Thải Vân Các”. Sau khi ngồi xuống, chỉ thấy Hoàng Đức Quân nói nhỏ với cô gái kia vài câu, cô gái nhún người hành lễ “Vạn phúc” rồi mới rời đi. Chẳng mấy chốc, cửa phòng mở ra, một người phụ nữ mặc trang phục công sở bước vào, nở nụ cười quyến rũ.
“Cô… là cô…” Vừa trông thấy cô ta, Chung Quỷ Linh lập tức đứng hình, nửa ngày nói không nói được câu nào.
“Sao thế? Hai người quen nhau à?” Thấy phản ứng của Chung Quỷ Linh, Hoàng Đức Quân không khỏi kinh ngạc.
“Hoàng tiên sinh đại giá quang lâm, không đón tiếp từ xa, xin bỏ quá cho. Thế nào, Anh đổi ý rồi sao?” Người phụ nữ mỉm cười ngồi xuống, chân bắt chéo châm một điếu thuốc.
“Không phải tôi đổi ý, vị này là Chung tiên sinh đến từ Quỹ Hội, cũng là người trong Đạo giáo…” Hoàng Đức Quân chỉ vào Chung Quỷ Linh, “Người tìm cô lần này là anh ấy!”
“Chung tiên sinh?” Người phụ nữ liếc mắt đong đưa với triều Chung Quỷ Linh, “Xin hỏi, tiên sư của Chung tiên sinh là ai?”
“À…bà chủ, tôi… tôi có việc muốn nói riêng với cô…” Chung Quỷ Linh lắp bắp nói, “bà chủ” trước mắt chẳng phải cô gái mình đưa về từ bãi đất hoang hôm trước sao?
“Ui chao! Vậy Hoàng tiên sinh thì sao? Có vẻ không tiện cho lắm…” Người phụ nữ uốn éo thân mình, đánh mắt nhìn sang Hoàng Đức Quân.
“Giờ anh biết cái gì là không đáng tin rồi chứ?” Hoàng Đức Quân bị nhìn đến phát run, lén thì thầm một câu với Chung Quỷ Linh rồi vội vàng ứng phó, “Tiện chứ… tiện chứ, đều là người trong nhà, không cần câu nệ… Tôi ra ngoài nghe nhạc… haha…”
“Hai cô, thu xếp một phòng cho Hoàng tiên sinh…” “Bà chủ” vỗ tay một cái, lập tức có hai cô gái xinh đẹp đẩy cửa bước vào, xem ra cô ta đã chuẩn bị sẵn cho lần “nói chuyện riêng” này.
“Trả vật đó cho tôi!” Hoàng Đức Quân vừa ra khỏi phòng, thái độ “Bà chủ” lập tức thay đổi.
“Trả… cái gì?” Chung Quỷ Linh ngây người, không ngờ cô ta lại trực tiếp như vậy.
“Không cần giả ngu!” “Bà chủ” rít một hơi thuốc, dùng khóe mắt liếc Chung Quỷ Linh.
“Trả vật đó cho cô cũng được, nhưng trước tiên phải trả lời mấy vấn đề của tôi…” Chung Quỷ Linh nhanh chóng xoay chuyển đầu óc, thật sự có quá nhiều điều muốn biết.
“Đừng có mặc cả với tôi! Anh có trả hay không?” Bà chủ dường như đã mất hết kiên nhẫn.
“Rốt cuộc cô là ai? Bản lĩnh học được từ đâu? Cô có quan hệ gì với Chu Ngũ Kim? Cô tìm kiếm tung tích Hạ Chưởng Thạch là có ý đồ gì?” Chung Quỷ Linh không thèm để ý phản ứng của đối phương.
“Liên quan gì đến anh?” “Bà chủ” cau mày, “Trả vật kia cho tôi trước đã!”
“Thứ cô muốn, hiện giờ không có trên người tôi. Nếu cô nói ra điều tôi muốn biết, tôi có thể suy xét về lấy cho cô…” Chung Quỷ Linh khẽ mỉm cười, rít thật sâu một hơi thuốc, vẻ mặt thản nhiên — cái này gọi là đầu trọc không sợ bị nắm tóc, giữa thanh thiên bạch nhật, cô có thể ăn tôi sao?
“Anh…!” “Bà chủ” tựa hồ muốn nổi đoá, “Đám bịp bợm giang hồ các người, còn có mặt mũi cò kè mặc cả với tôi?”
“Bịp bợm giang hồ!?” Chung Quỷ Linh cười khẩy, “Là ai bị tên ‘bịp bợm giang hồ’ làm cho bất tỉnh nhân sự, rồi còn bị bế về nhà thế?”
“Anh…!” “Bà chủ” đỏ mặt, tức đến nghẹn lời.
“Nói cho cô biết, tôi chính là đại đệ tử của Lục Thanh Dương đạo trưởng, Thanh Vy Giáo — Chung Quỷ Linh. Chỉ bằng mấy chiêu công phu mèo quào của cô… hừ, tối hôm đó tôi không ra tay, cô đã sớm tạch rồi… Nếu là dân trong nghề, tôi cũng không muốn lôi thôi dài dòng. Cô có biết hôm đó mình đã đấu với thứ gì không?” Chung Quỷ Linh lạnh lùng nói, “Chu Ngũ Kim là khách hàng của tôi, bây giờ cô dò hỏi tung tích tiền bối trong môn phá tôi… cô nói xem có liên quan hay không?”
“Anh là truyền nhân của Thanh Vy Giáo?” Nghe Chung Quỷ Linh nói vậy, “Bà chủ” không giấu nổi vẻ kinh ngạc, “Tôi cứ tưởng anh là tên lừa đảo do Phương Vân Chủ tìm tới…”
“Đúng là Phương Vân Chủ tìm tôi… nhưng tôi không phải tên lừa đảo…” Chung Quỷ Linh nhếch miệng cười khẩy, “Nói đi… rốt cuộc cô là ai?”
“Tôi tên Ngụy Tiếu Đồng.” Lúc này sắc mặt “Bà chủ” mới thả lòng đôi chút, nhưng có vẻ vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng Chung Quỷ Linh…
Qua trò chuyện mới biết, thì ra Ngụy Tiếu Đồng chính là bé gái bị người tình của Chu Ngũ Kim bỏ rơi, sau đó được một bà lão kêu “Ngụy cô” nhặt được mang về nuôi dưỡng. “Ngụy cô” là một bà đồng (thầy bói) ở địa phương, thời kỳ CMVH không chịu không đấu tố nên đã trốn vào núi sâu. Sau khi nhặt được Ngụy Tiếu Đồng, “Ngụy cô” coi như tìm được chỗ dựa, chẳng những chăm sóc Ngụy Tiếu Đồng chu đáo, mà còn đem hết thảy bản lĩnh dạy cho cô bé. Ngoại trừ ngũ hành bát quái, còn có tiếng Anh, tiếng Nhật và tiếng Pháp.
“Ngụy cô… biết ngoại ngữ?” Chung Quỷ Linh trố mắt kinh ngạc, “Ngụy cô” này đúng là bắt kịp thời đại… Ba thứ tiếng nước ngoài, nữ hoàng ngoại giao Tống Mỹ Linh cũng chỉ đến thế mà thôi…
“Trước kia cô cô là một đặc công Quốc Dân…” Ngụy Tiếu Đồng nói, “Lúc sắp qua đời, Ngụy cô nói là khi nhặt được tôi, trong người tôi có một lá thư, nói ba tôi tên là Chu Ngũ Kim, nhưng không nói mẹ tôi là ai… Cho đến hai năm trước, tôi dò được ở Thiên Tân có người tên Chu Ngũ Kim, cũng từng sống ở Đông Bắc, nhưng tôi không dám chắc ông ấy là ba tôi…”
“Chu tiên sinh đích thực là cha cô! Chính miệng ông ấy đã kể với tôi chuyện này! Sao cô không tìm ông ấy hỏi cho ra nhẽ?” Chung Quỷ Linh nhíu mày.
“Không muốn hỏi…” Ngụy Tiếu Đồng lắc đầu, “Đúng thì thế nào? Tôi mới sinh ra, bọn họ đã ném tôi đi giữa trời tuyết giá lạnh, cho dù là cha ruột, gặp lại thì sao nào? Để nói câu cảm ơn vì đã bỏ rơi tôi à?”
“Cô hận ông ấy lắm phải không?” Chung Quỷ Linh nói.
“Cũng không biết nữa…” Ngụy Tiếu Đồng nhún vai, tỏ ra không có ý kiến.
“Vậy mà cô còn liều mạng cứu ông ấy?”
“Thật ra tôi cũng không rõ lúc ấy mình nghĩ gì…” Ngụy Tiếu Đồng mỉm cười châm biếm, “Hôm ấy Phương Vân Chủ uống quá nhiều, một hai đòi gặp tôi, nên tôi mới ngồi tiếp chuyện một lúc. Thấy lão nói nhận được một ủy thác khó nhằn ở Thiên Tân, ban đầu tôi còn cảm thấy hả hê, nhưng sau khi biết là chuyện của Chu Ngũ Kim, tự dưng tôi lại muốn ra tay cứu ông ấy…”
“Haizz, thật ra Chu tiên sinh cũng rất dằn vặt vì chuyện này, con người ai cũng có chỗ khó xử: bị người ta ép hôn rồi đào mỏ… thậm chí ông ấy không biết cô tồn tại. Cho đến sau này, ông ấy biết mình có đứa con gái là cô, còn muốn lật tung nhà kia lên, thiếu chút nữa gây ra thảm án…” Chung Quỷ Linh thở ngắn than dài, “Đúng rồi, người gọi điện cho Chu Tiểu Mạn… có phải là cô hay không? Cô tìm Hạ Chưởng Thạch để làm gì?”
Còn tiếp...
Nhận xét
Đăng nhận xét