Chương 6

Để thuận tiện cho cuộc hẹn ngày hôm sau, Chung Quỷ Linh định trực tiếp đưa Ngụy Tiếu Đồng đến khách sạn Sheraton, nhưng đến quầy lễ tân thì được biết không còn phòng, vì thế phải chuyển sang khách sạn Hyatt.


Đón taxi về đến nhà đã hơn 2h sáng, Chung Quỷ Linh mệt mỏi nằm vật xuống giường, ngủ một giấc đến tận 9h.


Trong phòng Tần Qua, khách sạn Sheraton.


Nghe Chung Quỷ Linh kể lại câu chuyện về Thanh Vy Giáo cùng thân thế của Ngụy Tiếu Đồng, Tần Qua không lập tức tỏ thái độ, mà cầm lấy miếng ngọc, giơ ngược ánh sáng xem thật kỹ.


“Tần tiên sinh, tuy hai người Hạ Chưởng Thạch và Đường Hải Quỳnh tính tình cổ quái, nhưng tuyệt đối không làm mấy chuyện bắt gà trộm chó. Tôi nghĩ, nếu trước khi đi Đường Hải Quỳnh căn dặn tìm thứ này, nhất định có lý do!” Chung Quỷ Linh nghiêm túc phân tích, “Tần tiên sinh, lịch sử kháng chiến tôi không biết nhiều, nhưng một điều chắc chắn đó là: người Nhật chiếm đoạt các tác phẩm nghệ thuật Trung Quốc không thua gì liên quân tám nước cướp phá Viên Minh Viên năm đó! Theo tôi được biết, Tư Mẫu Mậu Đỉnh được tìm thấy bởi mấy người nông dân ở An Dương - Hà Nam, khi ấy tin tức cũng truyền đến tai người Nhật. Vì bảo vệ quốc bảo, bọn họ đã liều mạng chuyển chiếc đỉnh đi nơi khác — người nông dân còn như vậy, huống hồ là một tông sư Đạo môn. Vì thế tôi nghi ngờ, có lẽ Đường Hải Quỳnh và Hạ Chưởng Thạch được người khác nhờ cậy, trong tình huống bất đắc dĩ mới cất giấu bảo vật. Đường Hải Quỳnh biết chuyến đi của mình lành ít dữ nhiều, cho nên mới để lại trọng trách lớn như vậy!”



Tư Mẫu Mậu Đỉnh

Chiếc đỉnh đồng lớn nhất từng được phát hiện trong khảo cổ Trung Quốc, 

chế tác vào thời Ân Thương (khoảng thế kỷ 14–11 TCN)


“Vậy cậu nghĩ ai đã đến nhờ bọn họ? Bọn họ đã cất giấu thứ gì?” Tần Qua đặt miếng ngọc xuống bàn, thoáng mỉm cười.


“Điều này... cá nhân tôi cho rằng, bản gốc 'Đạo Đức Kinh' do Lão Tử (Lý Nhĩ) viết..." Chung Quỷ Linh nói, "Truyền thuyết kể rằng vật đó được bảo quản tại tổ đình của Thanh Vy Giáo, Đường Hải Quỳnh lại là đệ tử đắc ý nhất của chưởng môn Chính Nhất Giáo - Viên Thiệu Nhất. Tôi nghĩ, có thể Viên chân nhân lo ngại chiến loạn sẽ ảnh hưởng đến bảo vật trấn Đạo, lại không yên tâm giao cho người ngoài. Vì Đường Hải Quỳnh có xuất thân đặc công Quốc Dân, lại là đệ tử ông ấy tin tưởng nhất, nên đã giao bảo vật cho Đường Hải Quỳnh bảo quản...”


“Viên Thiệu Nhất, tên Viên Canh, tự Vũ Ngạn, hiệu Thiệu Nhất chân nhân, người Ninh Vũ - Sơn Tây, là một trong những thành viên ban đầu của “Uỷ Ban Thái Bình Cầu Phúc Trung Hoa”, đã tham gia mười bốn nhiệm vụ đặc biệt chống Nhật, thành công mười ba lần, trong đó độc lập thực hiện nhiệm vụ chín lần, lần cuối cùng vào tháng 7 năm 1943, tên nhiệm vụ là 'Lê Hoa', mục tiêu nhiệm vụ là đánh cắp một lá thư tay Hideki Tojo viết cho Neiji Okamura. Sau khi nhiệm vụ thất bại, toàn bộ thành viên tham gia nhiệm vụ đều mất tích, trong đó bao gồm cả Đường Hải Quỳnh!" Tần Qua hít sâu một hơi, chậm rãi đứng dậy, đi về phía bàn làm việc.


“Uỷ Ban Thái Bình Cầu Phúc?” Chung Quỷ Linh nhíu mày, “Ý ngài là… bản thân Viên Thiệu Nhất cũng là đặc công? Ông ấy từng chấp hành nhiệm vụ cùng đồ đệ, nhưng cuối cùng thất bại?”


“Không sai!” Chỉ thấy Tần Qua lấy từ trong ngăn kéo bàn làm việc ra một quyển sổ nhỏ, nhìn giấy và chữ viết trên đó hình như được in ra từ máy tính, "Nghe cậu nói Đường Hải Quỳnh là đệ tử của Viên Thiệu Nhất, tôi liền nghĩ đến chuyện này!" Dứt lời, Tần Qua đặt cuốn sổ lên bàn trà.


“Kháng Chiến Cơ Yếu Tường Lục?” Chung Quỷ Linh cầm lấy quyển sổ, lật xem qua vài trang, “Tần tiên sinh, ngài đúng là lợi hại, thứ này cũng kiếm được!”


“Cậu nói Viên Thiệu Nhất lo lắng bảo vật rơi vào tay người Nhật, cho nên giao cho Đường Hải Quỳnh bảo quản. Nhưng chính là ông ta cũng là đặc công, vì sao lại giao bảo vật cho đặc công khác cất giữ?” Tần Qua điềm  tĩnh phân tích, “Huống hồ người này còn là đồ đệ của ông ta, còn cùng nhau chấp hành nhiệm vụ?”


Chung Quỷ Linh đặt quyển sổ xuống bàn, đầu óc xoay chuyển thật nhanh, “Tần tiên sinh, đây cũng là nhân chi thường tình, không phải sao? Gặp lúc nguy nan, kẻ làm cha nhất định sẽ tìm mọi cách bảo toàn tính mạng con trai, không chừng Viên chân nhân cũng muốn liều mạng, nên bảo đệ tử cầm bảo bối rút lui trước, còn mình thì ngăn cản phía sau, đồng quy vu tận với kẻ thù…”


“Nếu tôi đoán không sai, đây chính là Phất Chưởng Ngọc!” Tần Qua không có ý kiến với phân tích của Chung Quỷ Linh, mà cầm miếng ngọc trên tay.


“Tần tiên sinh học rộng hiểu nhiều, cái gì cũng biết!” Chung Quỷ Linh tranh thủ nịnh một câu.


“Trên miếng ngọc không có bất kỳ bản đồ hay ký hiệu nào! Chỉ là pháp khí mà thôi…” Tần Qua suy luận, “Nếu vậy, vì sao lại nói muốn tìm được bảo bối, cần phải ghép hai miếng ngọc bội lại với nhau?”


“Tần tiên sinh, xem ra ngài vẫn chưa tin?” Ngụy Tiếu Đồng bỗng lên tiếng, “Ngài có thể hoài nghi tôi, nhưng không nên hoài nghi tổ tiên tôi. Ngài có biết, một người phụ nữ sống đơn độc trong núi mười năm, là cảm giác gì không? Chỗ dựa cuối cùng của bà ấy chính là di nguyện của phụ thân!”


“Tôi không hoài nghi cô!” Tần Qua thở dài, bất ngờ đứng dậy, “Tôi hoàn toàn hiểu tâm tình của cô! Tổ phụ tôi cũng từng để lại di nguyện, cũng vì nó mà cha tôi đã hao phí cả cuộc đời, sau này lại truyền cho tôi…”


“Tổ phụ ngài có di nguyện gì?” Ngụy Tiếu Đồng cười nhạt.


“Cái này không quan trọng!” Tần Qua xoay người, “Đôi ba câu không thể giải thích… Tôi hy vọng cô biết cái giá phải trả nếu tìm được câu trả lời!”


“Tôi không sợ!” Ngụy Tiếu Đồng mím môi.


Một sự yên tĩnh bao trùm không gian, tuy không khí không căng thẳng, nhưng vẫn khiến Chung Quỷ Linh thấp thỏm. 


“Vậy đi, cô có thể để lại miếng ngọc, tôi nghiên cứu một chút rồi mới quyết định, được không?” Qua chừng ba phút, Tần Qua bỗng dưng mở miệng.


“Nói vậy là ngài đồng ý sao?” Ngụy Tiếu Đồng mỉm cười.


“Tôi chỉ đồng ý nghiên cứu miếng ngọc!” Sắc mặt Tần Qua trầm xuống, “Tháng sau tôi về Hong Kong, trước khi đi sẽ có câu trả lời, đến lúc đó tuỳ cô quyết định!”


“Tôi quyết định?” Vừa nghe, Ngụy Tiếu Đồng không khỏi kinh ngạc, “Tôi đã quyết định rồi mà…”


Tần Qua quay về phía hướng Chung Quỷ Linh, nói: “Theo tôi được biết, bảo vật đã bị mất trộm từ cuối thời nhà Nguyên, không thể có trong tổ đình thời Dân Quốc. Mặt khác, có lẽ Viên Thiệu Nhất tiên sinh vẫn còn sống, nếu thật giống như cậu nói, ông ta từng giao bảo vật cho đồ đệ Đường Hải Quỳnh cất giữ, vậy thì sau khi xong việc, rất có thể ông ta đã tự mình thu hồi bảo vật, cho nên các người phải chuẩn bị tâm lý!”


“Đã… đã bị mất trộm từ cuối thời nhà Nguyên?” Chung Quỷ Linh giật mình, “Viên Thiệu Nhất còn sống? Ý ngài là lần đó nhiệm vụ, Viên chân nhân không chết?”


“Không chỉ lần đó không chết…” Tần Qua cười nhẹ, “Tóm lại, các người chuẩn bị tâm lý thật tốt là được…”


Còn tiếp...

Nhận xét