Chương 5
“Xuống đi!” Ngụy Tiếu Đồng kéo áo Chung Quỷ Linh, “Chỗ này là của tôi!”
“Hả? Vậy tôi ngồi đâu?” Chung Quỷ Linh kinh ngạc.
“Anh lái xe!” Ngụy Tiếu Đồng vừa nói vừa leo lên ghế phụ, thuận tay đóng sập cửa xe.
Chung Quỷ Linh chẳng còn cách nào, đành ngồi vào vị trí điều khiển, “Nếu tôi không biết lái xe, có phải hôm nay không cần về hay không?”
“Vậy thì bảo Hoàng Đức Quân tới lái!” Ngụy Tiếu Đồng dứt khoát nhắm mắt, không thèm để ý Chung Quỷ Linh.
“Cô cũng vô lý quá đi!” Chung Quỷ Linh lẩm bẩm, sau đó khởi động xe, “Tôi không biết đường! Cô chỉ nhé!”
Trên xe…
“Đúng rồi, Ngụy tiểu thư, vì sao cô lại gửi miếng ngọc cho Chu Tiểu Mạn? Còn có thể khiến hồn phách bạn trai Tiểu Mạn che chở cô ấy? Mấy chiêu này do Ngụy cô dạy hay tự cô nghĩ ra?” Trên đường cao tốc, Chung Quỷ Linh cảm thấy buồn chán, vì thế bắt chuyện với Ngụy Tiếu Đồng, “Làm sao cô biết mục tiêu của đối phương là Chu Tiểu Mạn, mà không phải Chu Ngũ Kim?”
“Đương nhiên là do tôi suy đoán...” Ngụy Tiếu Đồng có chút thất thần.
“Các người chưa từng gặp mặt, cô đoán kiểu gì?”
“Chưa gặp, chẳng lẽ không thể thấy Giang Linh à?” Ngụy Tiếu Đồng nguýt Chung Quỷ Linh một cái thật dài, “Đồ ngốc…”
“Cô biết lai lịch của Giang Linh? Hình như quan hệ của Chu Ngũ Kim với cô ta rất bí mật, cô biết kiểu gì?” Chung Quỷ Linh lộ vẻ kinh ngạc.
“Bí mật? Haha… cả thế giới đều biết, bí mật cái gì!” Ngụy Tiếu Đồng cười khẩy, “Lai lịch cô ta thì tôi không biết, chỉ bằng thám tử trình độ mèo cào của các người, đương nhiên không thể điều tra chi tiết. Tôi đã theo dõi cô ta vài ngày, phát hiện thứ cô ta điều khiển chẳng có gì lợi hại, bát tự của Chu Ngũ Kim rất vững, mấy chiêu trò đó căn bản không ảnh hưởng đến ông ta, nhưng Chu Tiểu Mạn thì khác… vì thế tôi quyết định bảo vệ cô ấy…”
“Chẳng có gì lợi hại?” Chung Quỷ Linh hừ lạnh, “Căn cứ miêu tả của Chu Tiểu Mạn, thứ Giang Linh điều khiển đêm hôm đó, đến sư phụ tôi còn phải dè chừng! Nếu không phải là tôi… hừ, không biết cô đã tiêu đời mấy lần rồi…”
“Đừng ở đó ba hoa!” Ngụy Tiếu Đồng khinh thường liếc Chung Quỷ Linh, “Anh tưởng mình là ai chứ? Đêm đó không có tôi, anh cũng nhăn răng ra rồi đấy!”
“Đúng rồi, sao cô biết nhà tôi ở đâu? Còn cả việc sư đệ tôi đang nằm viện?”
“Tôi đâu biết anh ở chỗ nào?” Ngụy Tiếu Đồng thoáng kinh ngạc, “Tôi chưa từng theo dõi anh! Anh có sư đệ sao?”
“Cô… cô không biết?” Chung Quỷ Linh lập tức toát mồ hôi lạnh, “Nói vậy, kẻ giả giọng ba tôi, lừa tôi đi nơi khác… không phải là cô?”
“Ai giả giọng cha anh?” Ngụy Tiếu Đồng bĩu môi, dường như có chút bực bội.
“Xem ra, đến chết Giang Linh vẫn không biết sự tồn tại của cô, còn tưởng là tôi ra tay phá đám…” Chung Quỷ Linh nghĩ lại mà sợ, may mà đêm đó Giang Linh dồn hết tinh lực vào Chu gia, không để ý đến sự việc xung quanh, bằng không cha mình đã gặp nạn.
“Cô ta chết rồi sao?” Nghe Chung Quỷ Linh nói vậy, Ngụy Tiếu Đồng không khỏi giật mình.
“Đúng vậy…” Chung Quỷ Linh nhìn đồng hồ, đã sắp 12h khuya, vì thế nhấn chân ga, tăng tốc lên 160km/h.
“Mới hơn nửa đêm, anh không cần liều mạng thế chứ!” Mỗi lần Chung Quỷ Linh vượt qua một chiếc xe tải cỡ lớn, tim Ngụy Tiếu Đồng lại như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Trước cửa nhà Chung Quỷ Linh, khu Hồng Kiều, Thiên Tân.
“Chủy thủ, miếng ngọc của cô… được rồi chứ?!” Chung Quỷ Linh trả lại đồ cho Ngụy Tiếu Đồng, “Đêm nay cô nghỉ tại khách sạn hay là quay về Bắc Kinh?”
“Đương nhiên về Bắc Kinh.” Ngụy Tiếu Đồng nói.
“Trời tối, lái xe cẩn thận!” Dứt lời, Chung Quỷ Linh liền xoay người muốn đi.
“Đi thôi!” Ngụy Tiếu Đồng kéo Chung Quỷ Linh lại, “Lên xe! Đưa tôi về!”
“Cái gì? Tôi vừa mới lái xe đường dài, còn chưa kịp thở…”
“Tôi mặc kệ! Anh còn chưa nói sẽ giúp tôi như thế nào đâu!”
“Cô muốn tôi giúp kiểu gì?” Chung Quỷ Linh cạn lời nhìn Ngụy Tiếu Đồng.
“Vậy đi, ngày mai anh lên Thiên Đài Sơn, hỏi thăm tin tức của Hạ Chưởng Thạch…” Ngụy Tiếu Đồng thản nhiên nói.
“Ngày mai…??” Chung Quỷ Linh khóc không ra nước mắt, thầm hỏi mình đã tạo nghiệt gì mà kiếp này vướng phải người ngang ngược như Ngụy Tiếu Đồng.
“Anh làm gì mà như đưa đám thế??” Ngụy Tiếu Đồng bĩu môi lườm Chung Quỷ Linh, “Tôi bao anh vé máy bay khứ hồi đi tới đó, chứ có bảo anh đi bộ đâu…”
“Thế này nhé… mấy ngày nay Tần tiên sinh của Quỹ Hội đều ở Thiên Tân, ông ấy không nhận uỷ thác của cô là vì sợ cô có ý đồ không hay. Giờ tôi đã biết thân thế của cô, chúng ta có thể ngồi lại nói cho rõ ràng, không chừng ông ấy sẽ thay đổi quyết định…” Chung Quỷ Linh đề nghị, “Có điều, cô cũng không thể để người ta làm việc không công, cứ trả tượng trưng 180 vạn, còn tôi bảo đảm không lấy một xu, thế nào?”
“Tôi không có tiền như vậy…” Ngụy Tiếu Đồng ngả người vào lưng ghế.
“Không phải chứ, cô lái xe sang mà kêu không có tiền?” Chung Quỷ Linh hoài nghi.
“Đúng rồi, mua xe xong thì hết tiền…” Giọng Ngụy Tiếu Đồng tỉnh bơ như thể đương nhiên.
“Cô…cô…” Chung Quỷ Linh không biết có nên giận hay không, chỉ biết mắng mình xui xẻo, “Haizz, để tôi tìm khách sạn cho cô, ngày mai chúng ta đi gặp Tần tiên sinh! Tranh thủ xin miễn phí, được rồi chứ gì!”
“Cái này chính anh nói nhé!” Nghe Chung Quỷ Linh nói xong, Ngụy Tiếu Đồng lập tức vui vẻ trở lại, giống như có cá vừa cắn câu…
Còn tiếp...
Nhận xét
Đăng nhận xét