Chương 4

“Tôi chính là Đới Tử… khi ấy vì muốn kết bạn qua mạng với Chu Tiểu Mạn, tôi đã tùy tiện đăng ký một cái tên …” Ngụy Tiếu Đồng cười nói, “Không phải tôi muốn tìm Hạ Chưởng Thạch, mà là cô cô… Nói để anh biết, tôi không hứng thú với bảo bối gì đó, cũng không nghĩ sẽ phát tài lớn, cuộc sống hiện tại của tôi rất tốt, có ăn có mặc là đủ lắm rồi!”


Trong trí nhớ của Ngụy Tiếu Đồng, Ngụy cô là một người rất kỳ lạ. Trước CMVH, Ngụy cô làm thầy lang dạo trong thôn, thỉnh thoảng còn giúp người ta trừ tà, hơn nữa chưa bao giờ lấy tiền, chữa bệnh cũng hiếm khi thu phí, cùng lắm thì dùng dược liệu đổi chút đồ ăn mà thôi. Nếu gặp phải bệnh nhân thật sự quá nghèo, thậm chí đồ ăn cũng chẳng cần. Mùa đông năm ấy, đội công tác tổ chức đấu tố một phú nông tên Tưởng Khang, đồ đạc trong nhà đều bị tịch thu, đến củi đốt giường lò cũng bị lấy đi. Da Tưởng Khang khô nứt, tìm Ngụy cô xin thuốc — Ngụy cô chẳng những không đòi tiền, mà còn tặng thêm hai cân bột ngô.


Từ khi còn nhỏ, Ngụy cô đã dạy Ngụy Tiếu Đồng: “Phải làm việc thiện”, làm việc thiện mới có thiện báo, về sau những lời này quả nhiên ứng nghiệm. Sau khi CMVH kết thúc, Ngụy cô dẫn Ngụy Tiếu Đồng về nông thôn, lúc này mới phát hiện bí thư chi bộ chính là người bị đấu tố năm đó - Tưởng Khang. Thấy Ngụy cô còn sống, Tưởng Khang kích động không thôi, chẳng những lập tức cấp đất nền, còn tìm người hỗ trợ xây hai gian nhà. Hai cân bột ngô đổi lấy căn nhà hai gian, dù không khang trang nhưng cũng thể hiện tấm lòng biết ơn.


“Lúc cô cô qua đời, tôi mới mười lăm tuổi…” Ngụy Tiếu Đồng lộ vẻ thẫn thờ, “Trước khi mất, cô cô đã nói cho tôi biết thân thế, là họ Chu, không họ Ngụy… nhưng tôi thích họ Ngụy, nghe hay mà, đúng không?!”


“Như lời cô nói, có vẻ Ngụy cô không chú trọng tiền nong… vậy sao bà ấy còn kêu cô đi tìm bảo bối? Muốn chuẩn bị của hồi môn à?” Chung Quỷ Linh bỗng dấy lên cảm giác quen thuộc với Ngụy cô.


“Không phải cô cô bảo tôi tìm… Là sư phụ của bà ấy!” Ngụy Tiếu Đồng nói, “Sư phụ cô cô tên Đường Phi, cũng là đặc công Quốc Dân, lần chấp hành nhiệm vụ cuối cùng là năm 1943, sau đó không về nữa. Trước khi đi, Đường Phi đưa cho cô cô một miếng ngọc đeo cổ, nói vật này vốn có một đôi, cái còn lại đang nằm trong tay Hạ Chưởng Thạch - nhị đệ tử Thanh Vy Giáo. Chỉ cần gom đủ hai miếng ngọc, sẽ có thể tìm được bảo vật trấn Đạo. Hơn nữa, người còn dặn cô cô nếu mình không về, sau khi quân Nhật đầu hàng, nhất định phải tận lực tìm kiếm. Ai ngờ đánh xong quân Nhật vẫn tiếp tục chiến tranh, rồi lại vướng vào thời kỳ CMVH. Đến khi sóng yên biển lặng thì cô cô cũng đã thành lão thái thái…” Nói tới đây, Ngụy Tiếu Đồng thở dài, châm thêm một điếu thuốc.


“Đường Phi?” Chung Quỷ Linh gật gù, “Thật ra tôi nhớ đến một người, chuyên chữa bệnh cho người ta mà không lấy tiền…”


“Là ai?” Ngụy Tiếu Đồng mỉm cười hỏi.


“Đường Hải Quỳnh!” Chung Quỷ Linh phân tích, “Người này đạo hiệu Hải Quỳnh, tên thật kêu Đường Phi, là một trong những môn sinh đắc ý của Viên Thiệu Nhất chân nhân - Chính Nhất Giáo.”


“Đó là cái gì?” Ngụy Tiếu Đồng liếc nhìn Chung Quỷ Linh.


“Cô… cô không biết Chính Nhất Giáo!!??” Chung Quỷ Linh suýt nữa thì té ghế, “Cô học được một thân bản lĩnh, mà không biết Chính Nhất Giáo!?”


“Là môn phái của Đạo môn các người, đúng không?” Ngụy Tiếu Đồng cười quyến rũ.


“Cái gì mà ‘Đạo môn các người’?” Chung Quỷ Linh sửng sốt, “Cô không phải sao?”


“Anh nghĩ tôi là Diệt Tuyệt sư thái chắc? Tôi chỉ biết Võ Đang, Thanh Thành, Toàn Chân, Mao Sơn… từ phim ảnh Hong Kong, ngoài ra cũng chỉ có Thanh Vy Giáo do cô cô kể, trước giờ chưa từng nghe đến Chính Nhất Giáo…” Ngụy Tiếu Đồng cười nhẹ, rít một hơi thuốc thật dài.


“Loạn rồi… loạn rồi…” Trong lúc nhất thời, Chung Quỷ Linh hoàn toàn vô ngữ.


“Gì mà loạn? Biết đạo thuật thì nhất định phải là đạo sĩ hả?” Thấy Chung Quỷ Linh vẻ mặt quẫn bách, Ngụy Tiếu Đồng lại càng cười tươi, “Đúng rồi, Đường Phi mà anh nói với sư phụ của cô cô… là cùng một người sao?”


“Vô nghĩa! Không cùng một người thì nói làm gì?” Chung Quỷ Linh không thích úp úp mở mở, dứt khoát kể lại những gì mình biết về Đường Hải Quỳnh cùng Hạ Chưởng Thạch.


“Anh nói, cô cô chính là Ngụy Kim Hoa?” Nghe Chung Quỷ Linh nói xong, sắc mặt Ngụy Tiếu Đồng lập tức biến đổi, nửa tin nửa ngờ.


“Cái này cũng không phải tôi nói! Câu chuyện vốn là như vậy…” Chung Quỷ Linh nhún vai, vẻ mặt vô tội.


“Tôi vẫn thắc mắc, vì sao cô cô thà ở vậy chứ không chịu lấy chồng, cho dù có nhiều người theo đuổi…” Khi nói những lời này, trong mắt Ngụy Tiếu Đồng bỗng ánh lên nét bi thương khó phát hiện, nhưng lại bị Chung Quỷ Linh bắt gọn.


“Bà ấy là người tốt, kiếp sau sẽ được hưởng phúc…” Chung Quỷ Linh nói mấy câu an ủi, sau đó chuyển đề tài, “Đúng rồi, tôi không biết Đường Phi, nhưng tin tức về Hạ Chưởng Thạch thì có rất nhiều. Người này tính tình quái lạ, thích tranh cãi, thế nên hầu như không có bạn bè, Đường Hải Quỳnh coi như ngoại lệ. Tôi thấy, nếu đã cất giấu bí mật bảo vật trấn Đạo vào miếng ngọc, vậy thì vật này phải rất quan trọng, người giao ngọc cho Hạ Chưởng Thạch bảo quản, nhất định là Đường Hải Quỳnh. Vấn đề hiện tại chính là: hai người này đều nghèo rớt mồng tơi, bảo bối mà họ nói… rốt cuộc là thứ gì! Nguỵ cô cô có nói với cô hay không?”


“Không!” Ngụy Tiếu Đồng lắc đầu, “Người nói, mình cũng không biết.”


“Vậy sao…” Chung Quỷ Linh dựa người vào sofa, trầm tư suy nghĩ, chợt nghe Ngụy Tiếu Đồng hỏi:


“Anh có nguyện ý giúp tôi hay không?” 


“Tôi?” Chung Quỷ Linh giật mình kinh ngạc.


“Không muốn sao? Vậy hôm nay anh tới đây làm gì?” Thái độ Ngụy Tiếu Đồng bỗng dưng quay ngoắt 180 độ.


“Không… thật ra tôi…” Chung Quỷ Linh không kịp phản ứng.


“Vậy thì chính là nguyện ý?” Ngụy Tiếu Đồng cười nhẹ, “Mau đi theo tôi !” Dứt lời liền đứng dậy rời khỏi phòng.


“Đi đâu?” Chung Quỷ Linh cũng choáng váng.


“Đi lấy đồ của tôi!” Ngụy Tiếu Đồng thản nhiên nói, “Sao hả? Đổi ý rồi à?”


Chung Quỷ Linh thầm than: “Đúng là vô lý ngang ngược, Hạ Chưởng Thạch mất tích mấy chục năm, Trung Quốc rộng lớn như vậy, biết đi đâu mà tìm?”


“Chờ chút… tôi phải nói mấy câu với Hoàng tiên sinh…”


“Chào hỏi thì gửi tin nhắn là xong, đàn ông con trai sao cứ như bà cô thế…” Trong lúc nói chuyện, Ngụy Tiếu Đồng đã bước ra tới sảnh.


“Khoan đã…” Chung Quỷ Linh vội vàng đuổi theo, “Nhà tôi ở Thiên Tân, muộn như vậy đâu còn chuyến tàu nào… hay là để ngày mai…”


“Tàu hỏa?” Ngụy Tiếu Đồng liếc nhìn Chung Quỷ Linh, “Anh không có xe sao?”


“Tôi sợ mình uống rượu, cho nên không lái xe… nhưng thật ra… đúng là tôi không có xe…” Chung Quỷ Linh không giấu nổi vẻ bối rối.


“Hahaha… anh thật là… vậy lái xe của tôi đi!” Ngụy Tiếu Đồng bật cười, xem ra tâm trạng không tồi.


“A lô, Hoàng tiên sinh, tôi có việc gấp phải quay về Thiên Tân ngay lập tức, cảm ơn anh chiêu đãi…” Chung Quỷ Linh tranh thủ gọi điện thoại cho Hoàng Đức Quân, vội chạy ra đến cổng  thì thấy Ngụy Tiếu Đồng ấn điều khiển từ xa, một chiếc Porsche Cayenne nhấp nháy đèn, giống như đang mời chào.


“Haizz… mấy người này đúng là coi tiền như rác…” Chung Quỷ Linh thở dài, vứt điếu thuốc trong tay, sau đó mở cửa ghế phụ lên xe.


Còn tiếp...



Nhận xét