Chương 1
Khách sạn Sheraton, đường Tử Kim Sơn, khu Hà Tây.
Trước khi gõ cửa, Chung Quỷ Linh vẫn luôn tự hỏi: “Theo lời Phương Vân Chủ, người này tính tình kỳ quái, không biết quái đến mức độ nào đây? Sát nhân cuồng ma hay Diệt Tuyệt sư thái?” Vừa nghĩ, các kiểu hình tượng kinh điển vừa lần lượt hiện lên sống động trong đầu Chung Quỷ Linh.
Bỗng dưng “cạch” một tiếng, cửa phòng hé mở, “Vào đi…” Một giọng nói già nua nhưng trầm vang từ bên trong vọng ra.
Chung Quỷ Linh nhìn cửa phòng, không có mắt mèo, “Sao ông ta biết mình đang đứng trước cửa?”
“Từ lúc cậu tiến vào tòa nhà đến giờ, đã năm phút, tôi biết cậu đang đứng ngoài cửa…” Trong phòng, một lão giả chống quải trượng đứng trước cửa sổ, hướng lưng về phía Chung Quỷ Linh.
“Tần tiên sinh…” Chung Quỷ Linh cúi người chào, nhân tiện lén nhìn ngoài cửa sổ, đúng là có thể trông thấy lối vào tòa nhà, nhưng khoảng cách khá xa.
“Tôi đã xem lý lịch của cậu…” Lão giả xoay người, khẽ mỉm cười, “Phương Vân Chủ viết giúp cậu đúng không?”
“Cái này…” Chung Quỷ Linh suýt nữa đứng không vững, “Tần tiên sinh, tôi… tôi nghĩ có chút hiểu lầm ở đây… thật ra…”
“Thôi thôi…” Lão giả xua tay ngồi xuống sofa, “Đừng đứng đó nữa, ngồi đi…!”
“Tần tiên sinh, thật ra tôi…” Chung Quỷ Linh còn muốn giải thích.
“Không cần nói, tôi biết hết rồi…” Lão giả thở dài, “Đây cũng không phải lần đầu, có điều Phương Vân Chủ quả thật đã giới thiệu không ít nhân tài, cứ để mặc hắn đi…”
“Tần tiên sinh quả nhiên là người làm việc lớn!” Thấy lão giả cũng không để trong lòng, Chung Quỷ Linh thở phào nhẹ nhõm.
“Địa Nhãn có phải do cậu phá giải hay không?” Lão giả nghiêm túc hỏi.
“Ngài cũng biết Địa Nhãn sao?” Chung Quỷ Linh kinh ngạc, “Đó là do sư đệ làm! Có điều hiện tại cậu ấy đang nằm viện…”
“Cậu ta phá giải thế nào?” Lão giả chăm chú nhìn Chung Quỷ Linh, khiến hắn toát mồ hôi hột.
“À, sư đệ tôi dẫn vật kia lên trên người mình…” Chung Quỷ Linh nói.
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó thì bị xe đâm, rồi nằm viện…” Chung Quỷ Linh nhún vai.
“Dẫn lên trên người mình?” Lão giả cau mày, “Cậu trai trẻ, tuy tôi không hiểu mấy thứ của Thanh Vy Giáo các người, nhưng tôi từng nghiên cứu Mao Sơn đạo thuật, cùng thuộc phái Phù Lục, tôi nghĩ chắc không khác nhau là mấy…”
“Đúng vậy…” Chung Quỷ Linh gật đầu, “Thì ra Tần tiên sinh cũng nghiên cứu Đạo thuật?”
“Theo lý luận phái Mao Sơn, muốn hoá giải oán khí của Địa Nhãn, cần phải thay đổi Thất Quan - Thất Hợi, không chỉ yêu cầu nhiều người cùng nhau thi triển trận pháp, mà còn có khả năng mất mạng tại chỗ. Sư đệ cậu dẫn thứ kia lên người mình, mà chỉ nằm viện thôi sao?” Lão giả tiếp tục truy hỏi.
“Tần tiên sinh có điều không biết, tuy lý thuyết cơ bản của Mao Sơn - Thanh Vy có nhiều điểm tương đồng, nhưng nhiều thứ tên gọi không giống nhau. Ngoài ra, mỗi phái đều có thế mạnh riêng: Mao Sơn tinh thông thuật trấn tà đuổi quỷ, Thanh Vy am hiểu tán oán siêu độ…” Nghe Tần tiên sinh nói đạo lý rõ ràng, Chung Quỷ Linh cũng cảm thấy an tâm — đúng là người trong nghề dễ nói chuyện… “Sư đệ tôi không phải người thường, tôi cũng vậy. Không gì có thể khiến chúng tôi bó tay chịu trói…” Chung Quỷ Linh kể lại vắn tắt chuyện Lục Hiếu Trực có “mây tím” phù hộ, còn mình vướng Thập Thế Ai Sát, rồi sư phụ đã làm gì để cứu mình, “Tần tiên sinh, tán oán siêu độ, chính là tiêu trừ oán khí trên oán nghiệt mang nặng nghiệp chướng hay oán hận chưa được giải tỏa, khiến bọn chúng có thể đầu thai chuyển thế, không gây hại đến con người. Trong lĩnh vực này, Thanh Vy Giáo vượt xa những môn phái khác. Cách Mao Sơn và Thanh Vy thực hành hoàn toàn bất đồng, Mao Sơn thiên về ‘khu’, ‘hàng’, ‘tán’, Thanh Vy coi trọng ‘thu’, ‘hóa’, ‘độ’. Bọn họ là “ngăn chặn”, còn chúng tôi là “khai thông”, cảnh giới tối cao của Đạo pháp Thanh Vy là ‘tốt hóa’ * — chính là để Oán nghiệt hại chết mình, từ đó hóa giải oán khí của chúng. Trong số cao nhân các đời của Thanh Vy giáo, không ít người đã làm như vậy.
*Tốt hóa - 卒化
卒: chết, đột ngột
化: chết, biến đổi
Người xưa coi giá trị lớn nhất của đời người là tạo phúc cho chúng sinh, lưu danh muôn thuở. Nhưng đến thời cận đại, đừng nói là Thanh Vi, mà toàn bộ Đạo môn đều xuống dốc. Tổ đình suy tàn, thậm chí nhiều môn phái còn biến mất một cách khó hiểu. Vì vậy, ‘tốt hóa’ đã bị môn phái chúng tôi liệt vào 'Cấm pháp' từ thời Tiền Thanh. Từ đó, Thanh Vy cũng bắt đầu học hỏi một số trận pháp của phái Mao Sơn, Thái Nhất — thà giảm tuổi thọ chứ không thể ‘chết’. Một môn phái tính cả đầu bếp, người làm tạp vụ cũng chỉ có mười mấy người, mà cứ động một tí lại có người 'tốt hóa' thì còn truyền thừa làm sao?
Tục ngữ nói rất đúng, người tài giỏi thường nhiều việc, phương pháp 'tốt hóa' này tôi và sư đệ thường xuyên sử dụng. Lần này sư đệ tôi phá 'Địa nhãn' cũng làm theo cách đó, chỉ là cậu ấy đã quá khinh địch mà thôi. Tôi bắt đầu tự dẫn dụ linh vật vào người từ năm mười lăm tuổi, sư đệ tôi còn sớm hơn, hình như là từ mười tuổi. Một là để tiết kiệm chi phí, hai là để tiện lợi, thậm chí không cần dựng đàn pháp, chỉ cần thắp vài nén hương là được. Thường thì chỉ khiến chúng tôi bị trầy da tróc vảy, đau nhức gân cốt một chút là oán khí đã tiêu tan rồi, bởi hai chúng tôi không dễ chết…"
“Thì ra là vậy!” Lão giả gật đầu, “Cậu có nghe nói về một người tên Hạ Chưởng Thạch hay không?”
“Đương nhiên là có!” Chung Quỷ Linh vừa kinh ngạc vừa có chút kích động, “Luận bối phận, ông ấy là sư thúc tổ của tôi. Năm đó, sư tổ Khương Khoát Sơn thu hết thảy ba đồ đệ, đại đệ tử - Trương Khai Thiên, nhị đệ tử - Hạ Chưởng Thạch, còn người cuối cùng - Thôi Ngũ Đồng chính là sư gia (sư phụ của sư phụ) tôi!”
“Cậu biết bao nhiêu về người này?” Lão giả tiếp tục hỏi.
“Tần tiên sinh, sư phụ thu tôi làm đồ đệ, nhưng hoàn toàn là ‘tự thân vận động’. Trong lúc học thuật pháp/luyện võ chỉ dạy vài câu, ngày thường chuyên chú niệm kinh. Hồi tôi còn nhỏ, thỉnh thoảng còn kể chút chuyện xưa, sau này lớn lên không thế nữa. Người này tôi cũng chỉ biết qua lời kể của sư phụ. Theo tôi biết, người này tính tình kỳ quái, ưa tranh cãi, quan hệ với sư gia cũng bình thường, không có gì đặc biệt. Tần tiên sinh cảm thấy hứng thú sao?”
“À, tôi chỉ hỏi chút thôi…” Lão giả giải thích, “Cách đây không lâu, có một vị tìm tôi, nói muốn điều tra về người này. Sau đó tôi xem lý lịch của cậu, cho nên muốn gặp…”
“Người đó trực tiếp tìm ngài sao?” Chung Quỷ Linh tròn mắt kinh ngạc, “Chẳng lẽ mọi công việc của Quỹ Hội đều do ngài giải quyết?”
“Đương nhiên không phải…” Lão giả đứng dậy, chống quải trượng đi đến trước cửa sổ, “Hắn đến văn phòng tại Bắc Kinh tìm người phụ trách là Hoàng tiên sinh, nhưng bị từ chối, cho nên mới tìm đến tôi…”
“Sao lại từ chối?” Chung Quỷ Linh suy đoán, “Trái pháp luật? Hay là quá khó?”
“Đều không phải…” Lão giả thở dài, “Một trong những người thành lập Quỹ Hội là Tôn Đình - giám đốc điều hành của Tập đoàn tài chính Tôn Khải Lâm ở Mỹ - đã từng điều tra rất chi tiết về những người trong Đạo môn. Hắn tìm đến tôi, hy vọng có thể hỗ trợ điều tra tung tích Hạ Chưởng Thạch. Hắn nói người này có liên quan mật thiết đến báu vật của toàn bộ Đạo giáo, nhưng không nói rõ là thứ gì, chỉ mong vận dụng nguồn lực của Quỹ Hội để điều tra. Nếu tìm được sẽ chia đôi thành; không tìm được thì coi như Quỹ Hội chịu rủi ro…”
“Từ chối là đúng…” Chung Quỷ Linh gật gù, “Hợp tác kiểu này không phù hợp với quy luật khách quan của kinh tế thị trường…”
“Không phải lý do đó!” Lão giả hừ lạnh, “Tôi cũng rất muốn ngắm nhìn bảo vật trấn Đạo, nhưng tôi nghĩ: có những vật nên thuộc về nơi vốn là của nó, tôi không muốn dùng nguồn lực của Quỹ Hội phục vụ những kẻ có ý đồ xấu!”
Chung Quỷ Linh khẽ nhíu mày, “Tần tiên sinh, tôi thấy người này đang muốn lừa ngài thì đúng hơn…”
“Sao cậu lại nói vậy?” Lão giả thoáng kinh ngạc.
“Theo lời sư phụ tôi, Hạ Chưởng Thạch không rất ít liên lạc với sư môn, đồng môn cũng hiếm khi hỏi đến chuyện của ông ấy. Từ lúc Trương Khai Thiên kế nhiệm chức chưởng môn, ông ấy đã rời khỏi sơn môn, tự lập đạo quán, sau đó thì không rõ tung tích. Đến sư phụ tôi cũng không biết rốt cuộc ông ấy đã đi đâu… Cho nên nói Hạ Chưởng Thạch mất tích cũng không sai, tuy nhiên…” Chung Quỷ Linh cười khẩy, “Nói ông ấy có bảo vật của toàn bộ Đạo giáo thì quá mức giả dối rồi. Thanh Vy Giáo chúng tôi đến thời Dân Quốc có thể coi là suy tàn, đáng giá nhất chỉ có thanh bảo kiếm sư phụ tôi đã bán đi để trang trải chi phí sinh hoạt. Các chuyên gia trên TV định giá không quá 170 vạn (1,7 triệu tệ), Hạ Chưởng Thạch rời sư môn với hai bàn tay trắng, ông ấy lấy đâu ra bảo vật trấn giáo? Đến Trương thiên sư của Lục phái cũng không dám nói bảo bối của mình là hàng đầu Đạo môn nữa là…”
“Mọi việc không có gì tuyệt đối…” Lão giả lắc đầu, tiếp tục nhìn xa ngoài cửa sổ, “Lần này tôi tìm cậu, cũng chỉ muốn nhắc nhở vài câu: bảo vật Đạo môn thuộc về quốc gia chúng ta, nếu cậu biết chi tiết trong đó, tốt nhất nên giữ kín, bởi có kẻ đang nhòm ngó chúng…”
“Cảm ơn Tần tiên sinh nhắc nhở…” Chung Quỷ Linh đứng dậy, cúi đầu chào, lòng thầm nghĩ: nhắc nhở kiểu này có cũng như không, tôi còn không biết biết nhiều bằng ông…“Đúng rồi Tần tiên sinh, vãn bối có một việc muốn hỏi ngài.”
“Cậu cứ nói!”
“Tôi có việc muốn ủy thác văn phòng tại Bắc Kinh hỗ trợ, nhưng tôi mới gia nhập Quỹ Hội, có chút không tiện…” Chung Quỷ Linh nói ra ý định chuộc lại bảo kiếm, “Hy vọng ngài có thể liên lạc với bên Bắc Kinh, mọi việc chắc sẽ dễ dàng hơn…”
“Chuyện này rất đơn giản…” Lão giả cười, đi đến trước bàn làm việc, mở ngăn kéo lấy ra một tấm danh thiếp, “Người phụ trách văn phòng tại Bắc Kinh họ Hoàng, là đệ tử của tôi, cầm danh thiếp này đi tìm hắn, hắn sẽ giúp cậu…”
“Đa tạ Tần tiên sinh chiếu cố!” Chung Quỷ Linh tiếp nhận danh thiếp, nhìn mấy dòng chữ, “Chủ tịch Quỹ Hội Hong Kong: Tần Qua”…
Còn tiếp...
Nhận xét
Đăng nhận xét