Chương 27
“Chết tiệt… Sớm không gọi, muộn không gọi…” Chung Quỷ Linh liếc nhìn Chu Tiểu Mạn, sau đó xấu hổ bắt máy — là số điện thoại cố định, mã vùng Thượng Hải.
“Chẳng lẽ là người của Quỹ Hội?” Chung Quỷ Linh thoáng nhíu, nhấn nút tiếp điện thoại, “A lô, xin chào…”
“Xin chào, đây là Trung Tâm khách hàng ABC. Chúng tôi đang có chương trình đặc biệt giới thiệu sản phẩm mới, chỉ cần nạp tiền mỗi tháng…” Âm thanh phát ra từ ống nghe vô cùng êm ái, có điều giống như đã được lập trình sẵn.
“Ơ, sao các người lại biết số điện thoại của tôi?” Chung Quỷ Linh cảm thấy hưng phấn, muốn hỏi thêm, nhưng đầu dây bên kia đã dập máy.
“Thập Thế Ai Sát!” Chung Quỷ Linh như chợt nhận ra điều gì, lên cơn giận dữ “Hừ, đồ con rùa! Hãy đợi đấy, ông sẽ cho mày biết tay!”
Ăn cơm xong, Chung Quỷ Linh đón xe về nhà, đưa cho cha xem cuốn sổ tiết kiệm trị giá 5 triệu. Chung Hải Thần nghẹn một hơi, nhìn ngắm nửa ngày, sau đó hai cha con mới bàn nhau “kế hoạch 5 năm” lần thứ nhất: trước tiên chuộc lại bảo kiếm, tiếp theo là mua nhà bởi nơi này ở lâu khá bất tiện. Tuy nhiên đây là chuyện tương lai, hiện tại hắn quyết định mua một cái di động đời mới.
Đang lúc miên man suy nghĩ, Chung Quỷ Linh bị một hồi chuông điện thoại làm cho giật mình, đã 12 giờ khuya, còn là dãy số không quen biết.
“Alô? Ai đấy?” Chung Quỷ Linh bực bội bắt máy.
“Này, anh quên không lưu số điện thoại của tôi à?” Người gọi chẳng phải ai khác, chính là Chu Tiểu Mạn.
“À, không quên…” Chung Quỷ Linh bất chấp mệt mỏi, ngồi dậy châm điếu thuốc.
“Nói cho anh một bí mật, đoán thử coi…”
“Gì thế? Bí mật? Bí mật cha cô là đặc vụ ngầm à?”
“Haha… anh biết nói đùa ghê! Không, hôm nay tôi đã đích thân nấu bữa khuya cho ba tôi…”
“Này cũng gọi là bí mật à?”
“Ha ha… đùa tí thôi! Đúng rồi, ba tôi nói ngày mai mua nhà, anh có thể đi cùng chúng tôi không?”
“Đương nhiên, tôi đã có hẹn với Chu tiên sinh rồi.”
Ngày hôm sau…
Chu Tiểu Mạn dường như đặc biệt vui vẻ, Chu Ngũ Kim thì thật sự coi Chung Quỷ Linh là vị cứu tinh của nhà họ Chu. Hắn chẳng những cứu mạng hai cha con, mà còn xoa dịu mối quan hệ căng thẳng giữa hai người. Thậm chí lúc mua nhà Chu Ngũ Kim còn tính phải mua hai căn hộ — một cho chính mình, một tặng Chung Quỷ Linh. Đáng tiếc rốt cuộc bị hắn khéo léo từ chối.
Sau đó mấy ngày, nhà họ Chung cũng mua căn hộ, cùng tiểu khu với Chu Ngũ Kim. Ban đầu, Chung Hải Thần cảm thấy nơi này quá đắt, hơn nữa phí quản lý cũng cao, thế nhưng Chung Quỷ Linh lại khăng khăng muốn mua. Chỉ cần Quỹ Hội không giải thể, cơ hội kiếm tiền của mình vẫn còn rất nhiều, huống hồ còn có sư đệ. Nếu huynh đệ bọn họ cùng nhau ra trận, chính là đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
Hôm nay, Chung Quỷ Linh đang ngồi nói chuyện với Lục Hiếu Trực trong bệnh viện, bỗng điện thoại đổ chuông, nhìn dãy số không giống trong nước.
“A lô, xin chào…Vâng, tôi đây. Ngài là ai?” Chung Quỷ Linh cầm chiếc di động mới mua, dõng dạc bắt máy.
“Tôi họ Tần, là người phụ trách Quỹ Hội Người Hoa…” Thanh âm phát ra từ ống nghe tuy có chút già nua, nhưng lại vô cùng tự tin dứt khoát.
“Ngài… ngài… chính là…” Chung Quỷ Linh trợn to mắt, “Ngài là chủ tịch Tần?”
“Cứ gọi tôi là Tần tiên sinh, nghe nói cậu là người trong Đạo môn?”
“Đúng, gia sư Lục Thanh Dương, là truyền nhân của Thanh Vy Giáo.”
“Thì ra là vậy, hiện giờ tôi đang ở Thiên Tân, muốn gặp cậu.”
“Thiên Tân? Gặp tôi?” Chung Quỷ Linh không giấu nổi kinh ngạc, chẳng phải nói một tháng nữa sao? Thế nào lại đến sớm như vậy? Hồ sơ lý lịch Phương Vân Chủ đưa, mình còn chưa đọc chữ nào.
“Ngài muốn hẹn bao giờ?”
“Ngay bây giờ!” Xem ra vị Tần tiên sinh này là người nôn nóng…
Hết phần 2
Nhận xét
Đăng nhận xét