Chương 26
“Đã chết?” Chung Quỷ Linh cũng không giấu nổi vẻ kinh ngạc, “Chết tiệt, sao mà nhanh vậy chứ?”
“Tai nạn giao thông?” Chu Ngũ Kim cúi xuống nhặt di động, tiếp tục cuộc gọi, “Tôi là bạn trai cô ấy… Cái gì? Ở đâu cơ? Được, tôi lập tức đến đó!”
Chu Ngũ Kim cúp điện thoại, hai mắt vô hồn, hơi thở gấp gáp, trông như người đang lên cơn hen suyễn.
“Chu tiên sinh, ông không sao chứ…?” Chung Quỷ Linh lập tức nắm lấy cổ tay Chu Ngũ Kim, cẩn thận xem mạch, tuy hơi nhanh nhưng không giống bị bệnh, có vẻ huyết áp bất ngờ tăng hơi cao mà thôi.
“Là điện thoại của bên cảnh sát giao thông…” Chu Ngũ Kim hít sâu một hơi, “Nơi xảy ra chuyện ngay gần đây… xe cô ấy lái va chạm với một chiếc xe tải cỡ lớn. Do xe chở quá trọng lượng, tài xế đã bỏ chạy… Bọn họ kêu tôi đến nhận xác…”
“Haizz… không ngờ nhanh như vậy…” Chung Quỷ Linh lắc đầu thở dài.
“Chung đại sư, cô ấy…” Chu Ngũ Kim ngập ngừng, muốn nói lại thôi, “Cô ấy lái xe muộn như vậy quanh đây làm gì? Chẳng lẽ như lời ngài nói…”
“Cái này phải hỏi chính cô ta…” Chung Quỷ Linh lộ vẻ đắc dĩ, sự thật đã rành rành, sao ông chú này vẫn còn lơ mơ vậy chứ? “Chu tiên sinh, nếu có thể, tôi muốn đi cùng ông.”
“Tôi cũng đi…” Chu Tiểu Mạn bỗng thò đầu ra khỏi chăn, ánh mắt dò xét nhìn Chu Ngũ Kim, “Ba, ba có bạn gái à?”
“Tiểu Mạn, chuyện này ba giải thích sau với con, được không?”
“Chu tiểu thư!” Chung Quỷ Linh vẻ mặt nghiêm túc, nói “Bạn trai cô chết, đã khiến cô đau khổ thành ra như vậy. Nhưng cô có biết, đêm qua lúc cô lâm vào hôn mê, cha cô đã lo lắng, thậm chí liều cả tính mạng để cứu cô hay không!?”
Vừa nghe, Chu Ngũ Kim không khỏi chột dạ, bối rối như muốn đính chính, “Chung đại sư, tôi…”
Nhân lúc Chu Tiểu Mạn ngây người suy nghĩ, Chung Quỷ Linh đánh mắt ra hiệu với Chu Ngũ Kim. Chu Ngũ Kim hiểu ý, vội cúi đầu, im lặng không hé răng nửa lời.
“Cha cô nuôi cô mười sáu năm! Sao không thể tìm hạnh phúc cho riêng mình!? Cô luôn mồm kêu ông ấy không quan tâm chăm sóc, nhưng cô có cho ông ấy cơ hội không? Ông ấy làm việc ngày đêm, cho cô được ăn sung mặc sướng, thế cô đã làm gì cho ông ấy? Vừa nói, Chung Quỷ Linh vừa nắm lấy cổ tay Chu Ngũ Kim: “Tôi cá là cô còn chẳng biết cha mình bị bệnh cao huyết áp nữa cơ…”
Nghe Chung Quỷ Linh nói, Chu Ngũ Kim bỗng thấy sống mũi cay cay.
“Cô thích thì cứ tiếp tục làm loạn!” Chung Quỷ Linh giả bộ xoay người muốn rời đi, “Chu tiên sinh, ông nói Quỹ Hội thay người khác đi! Tôi không làm nữa!”
Ra đến cửa, Chung Quỷ Linh liếc nhìn Chu Tiểu Mạn, chỉ thấy cô gái ngồi đó thẫn thờ, nước mắt chảy ròng, xem ra đã thấm được vài câu…
“Chung đại sư…” Chu Ngũ Kim vội vàng chạy theo, “Ngài đừng đi!”
Chung Quỷ Linh dừng chân, nháy mắt ra hiệu với Chu Ngũ Kim.
Đúng lúc này, bỗng vang lên tiếng Chu Tiểu Mạn nghẹn ngào: “Ba, con… sai rồi!”
“Bingo! Đã thành công!” Chung Quỷ Linh khẽ mỉm cười.
“Chung đại sư… Cảm ơn ngài!” Chu Ngũ Kim hạ thấp giọng, lộ vẻ cảm kích.
Trong nhà xác…
Chu Ngũ Kim liếc mắt liền nhận ra người chết chính là Giang Linh…
Làm xong thủ tục, mấy người lại nhanh chóng đến Cục Giao Thông tìm cảnh sát Lưu phụ trách xử lý hiện trường, “Xe gây tai nạn có biển số Hà Bắc, trọng tải 8 tấn nhưng lại chở 22 tấn. Lúc xảy ra chuyện, chiếc xe này đang chạy ngược chiều, vi phạm nghiêm trọng luật an toàn giao thông. Tài xế đã bỏ chạy, chúng tôi đang liên hệ với bên Hà Bắc để phối hợp điều tra…” cảnh sát Lưu lắc đầu, “Qua khám nghiệm hiện trường khám tra, đầu xe của cô Giang bị bẹp nát, còn xe tải do chở nặng nên tốc độ không quá 50km/h. Từ hiện trường có thể thấy, tốc độ xe con phải lên tới 150km/h là ít, cũng vi phạm luật giao thông…”
“Quá nửa đêm, cô ấy chạy tới đó làm gì?” Sau khi rời khỏi Cục Giao Thông, tuy Chu Ngũ Kim lộ vẻ mệt mỏi, nhưng trong lòng không khỏi thắc mắc, “Chung đại sư, chẳng lẽ giống như ngài nói?
“Chơi với lửa có ngày tự thiêu…” Chung Quỷ Linh bất đắc dĩ lắc đầu, “Chu tiên sinh, nếu đến giờ ông vẫn chưa tin, tôi có đưa ông đến hiện trường xem tận mắt…”
“Hiện trường? Hiện trường gì cơ?” Chu Ngũ Kim giật mình.
Vị trí “Ly” đại diện hướng Nam trong Bát Quái. Khu biệt thự nhà Chu Ngũ Kim có cổng chính hướng Tây Nam, phía Nam cùng “Cấn vị” đều là đất hoang. Ba người đi qua đám cỏ dại chưa đầy hai trăm mét thì phát hiện một đống tro giấy đã tàn. Cỏ dại xung quanh đã được dọn sạch. Tám thanh thép nhỏ to bằng ngón tay được cắm đều quanh đống tro, nhô lên khỏi mặt đất chừng ba bốn phân.
“Đây là cái gì…?” Chung Quỷ Linh cúi mình ngồi xuống, rút thanh thép ra xem.
“Chung đại sư… đây là gì thế? Đốt vàng mã cho người chết sao?” Chu Ngũ Kim khó hiểu, còn Chu Tiểu Mạn cũng bắt chước Chung Quỷ Linh rút thanh thép.
“Đừng động vào nó!” Chung Quỷ Linh vội vàng giật lại thanh thép trong tay Chu Tiểu Mạn, khiến cô gái giật mình, trốn ra phía sau Chu Ngũ Kim, cúi đầu mím môi nhìn hắn.
“Tôi sợ thứ này không sạch sẽ…” Chung Quỷ Linh thở dài, “Chu tiên sinh, nơi này cách điểm xảy ra tai nạn không xa, ông vẫn chưa tin sao?”
“Rốt cuộc tôi đã làm gì có lỗi!? Mà cô ấy lại đối xử với tôi vậy chứ!” Chu Ngũ Kim vỗ mạnh vào đùi, vẻ mặt đầy uất ức, “Chung đại sư, cái này để làm gì?”
“Không biết…” Chung Quỷ Linh thử đào sâu hơn tại chỗ cắm thép, chẳng có gì bất thường, “Đây không phải Đạo thuật, có vẻ là tín ngưỡng dân gian nào đó… Chu tiên sinh, bất kể thế nào, kẻ đứng sau chuyện này tuyệt đối không phải hạng thiện lương. Trước kia, trên người tôi cũng có thứ tương tự, sư phụ phải mất mười năm mới có thể giúp tôi hóa giải. Giang Linh mạo hiểm triệu hồi thứ này, có thể gọi là đập nồi dìm thuyền. Ai ngờ cô gái thần bí kia lại âm thầm giúp tôi. Chu tiên sinh, chỉ e Giang Linh không đơn giản như ông tưởng vậy đâu…”
Chung Quỷ Linh đứng dậy, nói tiếp: “Dù sao cô ta cũng đã chết, hy vọng từ nay về sau, ông nên cẩn thận hơn trong việc kết giao bạn bè.”
Trở lại biệt thự…
“Liệu Tiểu Linh có thể đầu thai hay không?” Chu Ngũ Kim như đang suy tư điều gì, thuận miệng hỏi.
“Theo lý thì không…” Chung Quỷ Linh lắc đầu, “Xúc phạm quỷ thần là điều tối kỵ, sau khi chết sẽ bị đày xuống địa ngục, vĩnh viễn không được siêu sinh. Thời Dân Quốc có vị đạo sĩ tên Đường Hải Quỳnh, ông ta đã phát minh một loại thuật pháp có thể ngự quỷ, nhưng đó chỉ là lợi dụng tập tính của quỷ để dẫn dụ mà thôi, không phải cách ngự quỷ chân chính, cũng không bị giảm thọ. Tuy nhiên, thứ Giang Linh dùng không phải Đạo thuật, có lẽ là phương pháp ngự quỷ nào đó trong dân gian. Nếu đúng vậy, oán khí sau khi chết sẽ rất lớn, đề nghị ông mua cho cô ta một mảnh đất trong núi, nếu được vị trí chính dương, sau ngàn năm không chừng có thể đầu thai…”
“Ngàn năm!? Chẳng phải nói có thể siêu độ sao?” Chu Ngũ Kim cau mày, “Vậy cô ấy có gây rắc rối gì hay không?”
“Không phải ai cũng có thể siêu độ…” Chung Quỷ Linh hừ lạnh, “Không cần lo… dù có cũng không tìm ông.”
“Vậy tìm ai?”
“Ai hại cô ta thì cô ta tìm kẻ đó…” Chung Quỷ Linh nhếch miệng cười khẩy, “Chẳng phải có tên tài xế gây tai nạn sao? Nếu tôi là hắn, thà tự sát còn hơn chạy trốn. Cứ xem đi, coi hắn chịu được bao lâu…”
“Cái chết của cha và bốn người anh của tôi…” Chu Ngũ Kim dường như còn chưa hết sợ hãi.
“Chắc chắn do cô ta làm… mấy thứ này không phải ai cũng biết.” Chung Quỷ Linh cười nói, “Bây giờ có thể yên tâm rồi!”
Sau khi biết hết thảy chân tướng, Chu Ngũ Kim như trút được gánh nặng, tối hôm đó đặt phòng riêng tại nhà hàng ẩm thực Tứ Xuyên nổi tiếng - Thiên Phủ Lão Ma, coi như thay lời cảm ơn. Một bàn to gọi mười mấy món ăn, chỉ vẻn vẹn có 5 người gồm: cha con Chu Ngũ Kim, Chung Quỷ Linh, Tiểu lữ cùng hai gã thuộc hạ khác.
“Anh có thể cho tôi mã QQ* của anh không?” Trong lúc ăn, Chu Tiểu Mạn lén hỏi Chung Quỷ Linh.
“Tôi không có…” Chung Quỷ Linh có chút bất đắc dĩ, thầm than bản thân không chịu cập nhật công nghệ thông tin.
“Vậy số di động thì sao?” Chu Tiểu Mạn vẫn chưa từ bỏ ý định.
“Cái này thì được…” Chung Quỷ Linh đọc một lượt dãy số của mình.
“Để tôi nháy máy, anh lưu lại số điện thoại của tôi nhé…” Chu Tiểu Mạn vui vẻ lấy ra chiếc điện thoại đời mới.
“Đừng…!!!” Chung Quỷ Linh lộ vẻ bối rối “Máy tôi hết pin… Lát về nhà tôi sẽ lưu…”
“Thế cũng được!” Chu Tiểu Mạn khẽ mỉm cười, “Anh nhớ liên lạc với tôi đó…”
“Được…” Chung Quỷ Linh vừa thở ra một hơi, chợt nghe di động trong túi đổ chuông đơn âm lỗi thời, khiến hắn toàn thân cứng đơ như bị điểm huyệt.
*Chú thích:
Mạng QQ của người Trung Quốc tương tự Zalo ở Việt Nam. Trước năm 2015 là công cụ giao tiếp chính tại Trung Quốc, đến nay vẫn phổ biến trong giới trẻ và game thủ.
Còn tiếp...
Nhận xét
Đăng nhận xét