Chương 25
Lúc này, sắc mặt Chu Tiểu Mạn vàng vọt xanh xao, tâm thần hoảng hốt. Mặc dù mới tỉnh ngủ, nhưng trong con ngươi lại phủ đầy tơ máu, ánh mắt ngây dại, tình trạng còn tệ hơn hôm trước. Chung Quỷ Linh ngồi bên đầu giường, trong lòng cũng không khỏi giật mình. Người mới bị ma quỷ nhập thân, tinh thần không tốt là điều đương nhiên, nhưng ánh mắt lờ đờ như cá chết này lại không thường thấy.
“Tôi gọi cô là Tiểu Mạn, được không?” Chung Quỷ Linh khẽ mỉm cười.
Chu Tiểu Mạn gật đầu, mặt vô cảm.
“Tôi biết cô vẫn luôn tỉnh táo, đêm qua… cô đã trông thấy gì?” Chung Quỷ Linh hỏi.
“Anh ấy…” Ánh mắt Chu Tiểu Mạn đăm đăm nhìn về phía trước.
“Ai cơ? Là Tạ Minh sao?” Chung Quỷ Linh kinh ngạc.
Chu Tiểu Mạn gật đầu.
“Cô sợ anh ta lắm à?” Chung Quỷ Linh có chút khó hiểu.
“Không!”
“Vậy sao lại sợ đến như vậy? Anh ta đã làm gì?”
“Anh ấy… anh ấy bảo vệ tôi…” Hai mắt Chu Tiểu Mạn đỏ hoe.
“Bảo vệ cô?” Chung Quỷ Linh không dám tin vào tai mình, lần đầu nghe nói thứ này còn có thể bảo vệ người khác.
“Đối diện anh ấy là một người màu đen…” Khuôn mặt Chu Tiểu Mạn lộ vẻ sợ hãi, giống như vừa trải qua điều gì khủng khiếp, “Anh ấy vẫn luôn đứng chắn đằng trước, tôi chỉ thấy bóng lưng anh ấy…”
“Người màu đen? Đen thế nào?” Chân mày Chung Quỷ Linh nhíu chặt lại.
“Mặt đen, giống như không khí, nhưng răng lại trắng, không có môi…” Dường như Chu Tiểu Mạn đã chạm tới cực hạn, bỗng nhiên dùng tay ôm đầu, la hét, “Đừng hỏi nữa! Tôi xin anh, đừng hỏi nữa…”
“Mặt đen… răng trắng…” Chung Quỷ Linh run rẩy, lặp lại lời của Chu Tiểu Mạn, toàn thân ớn lạnh, “Thập… Thập Thế Oan Sát!?” Nói đến đây, Chung Quỷ Linh liền nhớ lại những gì mình trải qua khi còn nhỏ. Hồi mới lên núi, sư đệ Lục Hiếu Trực luôn hỏi vì sao có tên mặt đen bám trên lưng hắn; hắn đi hỏi sư phụ, sư phụ bảo đó chính là bộ dáng của “Thập Thế Oan Sát” - kẻ từng nhiều lần dồn mình vào chỗ chết. Về sau, sư phụ bắt đầu niệm kinh hoá giải, sư đệ không còn nhìn thấy thứ kia nữa. Vừa rồi nghe Chu Tiểu Mạn nhắc đến tên mặt đen răng trắng, Chung Quỷ Linh bỗng rùng mình nhớ lại “Thập Thế Oan Sát”. Tuy chưa thể khẳng định tuyệt đối, nhưng chỉ bằng oán khí cuồn cuộn, suýt nữa đánh bay tám tấm “Hỏa Chung Phù” của mình đêm hôm trước, đối phương không phải Thập Thế Oan Sát thì cũng có cấp độ tương đương.
“Chẳng lẽ Hỏa Chung Phù đã phải chịu sự công kích từ hai phía: một là Tạ Minh, một là Thập Thế Oan Sát!? Hay trên thế giới này tồn tại kẻ có thể khống chế thứ khủng khiếp như vậy!?” Chung Quỷ Linh vô thức đứng dậy, lấy ra miếng Tử Ngọc trong túi, cầm la bàn kiểm tra — chỉ thấy kim đồng hồ vẫn rung nhẹn như đêm hôm trước.
“Ác quỷ mười kiếp thì thành Sát, không thể thu bằng Tử Ngọc. Nếu la bàn có phản ứng với miếng ngọc này, chứng tỏ bên trong có gì đó. Đây nhất định là Tạ Minh, nói cách khác, thứ mà cô gái thần bí kia đối phó chỉ là hồn phách của Tạ Minh, chắc chắn còn kẻ khác đằng sau thao túng hết thảy! Bảo sao Quỷ Nhị (mồi nhử quỷ) mất hiệu lực. Hừ, hiện tại xem ra, cho dù Chu Ngũ Kim kịp thời bê chậu nước tới cũng vô dụng…” Chung Quỷ Linh hồi tưởng lại cảnh Hỏa Chung Phù bị gió thổi bay phần phật: lúc Chu Ngũ Kim xuống lấy nước, lá bùa tại vị trí “Cấn” rơi xuống đất, sau đó chính mình đứng vào đó, lá bùa tại vị trí “Ly” cũng bị xé làm đôi…
“Hỏa Chung Phù phát huy tác dụng, kẻ đứng sau hai con Oán nghiệt nhất định triệu hồi chúng trở về. Cho dù hồn phách Tạ Minh mang nặng oán khí, nhưng cũng chỉ là ác quỷ một kiếp, nhất định không chịu nổi dương khí của Hỏa Chung Phù, thế nên lá bùa tại ‘Cấn’ mới bị rơi. Tên thủ phạm chúng ta nghi ngờ là ‘Thập Thế Oan Sát’ thì lợi hại hơn, khả năng chịu đựng dài hơn, nên lá bùa ở ‘Ly’ mới bị rách một nửa…” Nghĩ đến đây, Chung Quỷ Linh như giật mình tỉnh ngộ, “Nói vậy, tên đầu sỏ chân chính nằm tại phương hướng của vị trí “Ly”. Chu tiên sinh, mau gọi điện cho Giang Linh!”
“Hung thủ không phải là cô gái kỳ lạ kia sao?” Chu Ngũ Kim kinh ngạc hỏi.
“Người đó là ân nhân! Cô ấy đã dùng hồn phách Tạ Minh bảo vệ Tiểu Mạn!” Chung Quỷ Linh giải thích, “Đầu sỏ thực sự…là kẻ khác!”
“Hả?” Chu Ngũ Kim nghe xong vẫn không hiểu, “Chung đại sư, ngài vẫn nghi ngờ Tiểu Linh sao?”
“Đúng vậy! Nên tôi muốn ông gọi cho cô ta!” Chung Quỷ Linh ánh mắt kiên định, “Nếu hiện tại cô ta vẫn bình an vô sự, chứng tỏ phán đoán của tôi là sai!”
“Bình an vô sự?” Chu Ngũ Kim nửa tin nửa ngờ, cầm điện thoại lưỡng lự hỏi, “Vậy làm sao biết cô ấy không trong sạch?”
“Cái này khó mà nói…” Chung Quỷ Linh thoáng do dự, “Hiệu ứng kéo co” chắc đều có tác dụng với cả hai Oán nghiệt. Tạ Minh là Oán nghiệt một kiếp, có thể thu bằng Tử Ngọc, cho nên cô gái thần bí kia mới thoát khỏi đại nạn. Còn Thập Thế Oan Sát oán khí ngút trời, Tử Ngọc hoàn toàn vô hiệu — một khi “Hiệu ứng kéo co” xảy ra, khó lòng tránh thoát. Sư phụ từng nói, muốn thu phục chỉ có một phương pháp, chính là “hoán thân”. Lục Thanh Dương đã dẫn Oán Sát của Chung Quỷ Linh lên người mình, sau đó dùng đạo pháp từ từ hóa giải. Sở dĩ sư phụ vẫn luôn niệm kinh trong đạo quán không ra ngoài, là vì chính ông cũng sợ thứ này sẽ khiến mình gặp bất trắc. Nếu đêm qua ngoài hồn phách Tạ Minh, thật sự là Thập Thế Oan Sát, trừ phi kẻ điều khiển có thể tìm ai đó tương tương gánh tội thay tại hiện trường, bằng không tuyệt đối lành ít dữ nhiều, thậm chí mất mạng rồi cũng nên.
Chu Ngũ Kim gọi chừng ba phút, không ai bắt máy, “Sao lại thế này? Khoan, cô ấy có hai di động, để tôi gọi thử số kia xem sao… Hả, thế nào lại tắt máy? Từ từ, gọi về công ty của cô ấy… A lô, xin chào, tôi muốn nói chuyện với Giang Linh… Cái gì?” Chu Ngũ Kim nhíu mày nhìn đồng hồ.
“Có chuyện gì thế?” Chung Quỷ Linh vội vàng truy hỏi.
“Công ty nói, hai hôm nay cô ấy không đi làm, cũng không gọi điện xin nghỉ phép…” Chu Ngũ Kim cúp máy, không giấu nổi vẻ nghi ngờ, “Có lẽ cô ấy bị ốm?!”
“Tôi thấy không đơn giản thế đâu…” Chung Quỷ Linh đứng dậy, “Chu tiên sinh, bây giờ ông đưa tôi qua nhà Giang Linh, nhất định phải gặp được cô ta!”
“Nhưng… còn Tiểu Mạn thì sao?” Chu Ngũ Kim bối rối.
“Đưa cô ấy đi cùng!” Chung Quỷ Linh cúi người, “Tiểu Mạn, ra ngoài hít thở không khí trong lành, sẽ tốt hơn cho sức khỏe…” Chung Quỷ Linh đã cố gắng nhẹ nhàng cả trong lời nói lẫn biểu hiện, ai ngờ Chu Tiểu Mạn gào lên một tiếng, sau đó chùm chăn che kín đầu. Chung Quỷ Linh liếc nhìn Chu Ngũ Kim, hai người mắt to trừng mắt nhỏ, đứng im tại chỗ, không biết làm sao cho phải.
Đúng lúc này, di động của Chu Ngũ Kim bỗng đổ chuông, số gọi đến là điện thoại cố định.
“A lô, vâng… là tôi. Hả…cái gì…??” Chỉ nghe “bộp” một tiếng, di động trên tay Chu Ngũ Kim rơi xuống đất, ánh mắt đờ đẫn, khóe miệng run rẩy, lắp bắp mãi không nên lời, “Tiểu… Tiểu Linh… đã chết!”
Còn tiếp...
Nhận xét
Đăng nhận xét