Chương 24
Vừa quay lại cổng chính khu biệt thự, Chung Quỷ Linh bỗng nghe tiếng còi xe phía sau, quay đầu lại nhìn – là chiếc Mercedes Benz biển số Giang Tô, người lái xe bên trong hạ kính chắn gió, vẫy tay gọi mình.
“Phương tiền bối, đến sớm vậy!” Người đến không phải ai khác, chính là Phương Vân Chủ.
“Quỷ Linh, sáng sớm đã chạy qua đó làm gì thế?” Phương Vân Chủ chỉ tay về phía bãi đất hoang cạnh khu biệt thự.
“Haha, tập thể dục buổi sáng…” Chung Quỷ Linh giả bộ vặn vẹo vài cái, sau đó mở cửa xe ngồi vào ghế phụ.
“Quỷ Linh, đơn xin gia nhập tổ chức của cậu, bên kia đã có phản hồi, nhưng có hai việc tôi nên nói rõ với cậu…” Nét mặt Phương Vân Chủ có chút gượng gạo, “Cũng không thể trách tôi vì không nói trước với cậu… qua chỗ ông chủ Chu rồi nói… À, tình hình bên này vẫn ổn chứ?”
“Vẫn bình thường!” Chung Quỷ Linh không khỏi nghĩ thầm, mình lặn lội bên ngoài bao năm, bản lĩnh nhìn mặt đoán ý thực không tồi. Xem thái độ cử chỉ của Phương Vân Chủ, kiểu gì cũng không giống kẻ hai mang, nếu không thì kỹ thuật diễn xuất quá hoàn hảo. Liệu có phải mình đã hiểu lầm ông ta? Người tiết lộ địa chỉ nhà mình với bệnh viện sư đệ đang chữa trị là kẻ khác?
Ông chủ Chu có vẻ đã thấy xe Phương Vân Chủ từ xa, chủ động ra tận nơi đón tiếp.
“Vào nhà rồi nói…” Chung Quỷ Linh xuống xe, đi thẳng đến phòng khách.
“Chu tiên sinh, đại đệ tử Thanh Vy Giáo… được chứ?” Phương Vân Chủ nở nụ cười gượng gạo, ngồi xuống sofa.
“Được! Được lắm!” Chu Ngũ Kim dùng tay vuốt mồ hôi trên mặt, “Chung đại sư thật sự có bản lĩnh…”
“Haha, vậy thì tốt rồi…” Phương Vân Chủ như trút được gánh nặng, xem ra Chu Ngũ Kim cũng không hoàn toàn tin tưởng Chung Quỷ Linh.
“Quỷ Linh, hồ sơ gia nhập tổ chức của cậu đã fax tới rồi, chỉ cần ký tên là xong…” Phương Vân Chủ vừa nói vừa lấy ra một tập văn kiện từ trong cặp táp, tất cả đều là tiếng Anh.
“Đây là hợp đồng, đây là thỏa thuận thù lao cùng phúc lợi, đây là cam kết bảo mật, đây là văn bản miễn trừ trách nhiệm, tổng cộng bốn phần, cậu xem đi rồi ký!” Phương Vân Chủ đưa cho Chung Quỷ Linh một cây bút máy.
“Phương tiền bối, thú thật với ngài, tiếng Anh tôi chỉ biết mỗi “Yes” với “No” …” Chung Quỷ Linh lộ vẻ ngại ngùng.
“Không sao, mặt sau có bản dịch tiếng Trung…” Phương Vân Chủ thong thả nói, “Mỗi năm, Quỹ Hội Người Hoa vận hành dòng tiền lên đến hơn chục tỷ, sẽ không gài bẫy trong mấy hợp đồng thế này đâu. Để tôi giới thiệu vắn tắt cho cậu hiểu:
Thứ nhất: tất cả nhiệm vụ và thù lao của Quỹ Hội Người Hoa đều được công khai nội bộ, việc nhận hay không nhận hoàn toàn tùy thuộc vào ý nguyện của cậu. Cậu có thể tự mình lựa chọn, quỹ sẽ hỗ trợ tối đa trong phạm vi pháp luật cho phép, tuy nhiên chi phí này không được vượt quá 15% tổng thù lao từ người thuê. Nếu vượt quá, cậu phải thuyết phục người thuê tự chi trả, hoặc là tự mình gánh chịu, hoặc là trừ vào tiền thù lao của cậu. Sau khi hoàn thành ủy thác và khấu trừ chi phí, thù lao sẽ được chia đôi. Nếu nhiệm vụ có độ nguy hiểm cao hoặc độ khó lớn, có thể đàm phán riêng.
Thứ hai: tuyệt đối giữ bí mật tư liệu cùng thông tin của người ủy thác.
Thứ ba: cậu phải tự đánh giá khả năng hoàn thành nhiệm vụ. Nếu gặp sự cố ngoài ý muốn trong lúc thi hành, Quỹ Hội có thể chi trả toàn bộ phí chữa trị, nhưng không chịu trách nhiệm bồi thường hay phụng dưỡng. Trường hợp người thuê gặp nguy hiểm, Quỹ Hội cũng không chịu trách nhiệm, cậu phải tự mình gánh vác. Ngoài ra, nếu trong lúc chấp hành nhiệm vụ, cậu có hành vi trái pháp luật, Quỹ Hội cũng sẽ không chịu trách nhiệm liên đới.
Cuối cùng: mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ, cậu phải viết một bản báo cáo về quá trình thực hiện, lưu lại trong hồ sơ của Quỹ Hội. Bản báo cáo sẽ lấy tên của cậu, ví dụ như cậu tên Chung Quỷ Linh, vậy tên hồ sơ sẽ là “Báo cáo Quỷ Linh”. Mặt khác, trong thời hạn hợp đồng nếu mắc bệnh nặng, Quỹ Hội sẽ phụ trách viện phí, còn có thể thu xếp đưa cậu qua Mỹ điều trị…”
“Thực không tồi!” Chung Quỷ Linh cười bật haha, “Thế này tốt hơn nhiều so với chỗ làm cũ của tôi. Đúng rồi Phương tiền bối, ban nãy ngài nói có hai việc muốn nói với tôi, là chuyện gì thế?”
“À, cái này tôi muốn trao đổi với mình cậu…” Phương Vân Chủ thở dài, “Chu tiên sinh, tôi có thể nói chuyện riêng cùng Quỷ Linh được không?”
“Không thành vấn đề!” Chu Ngũ Kim phất tay ra hiệu với hai gã thuộc hạ, “Các người đã vất vả một đêm, lên lầu 3 kiếm phòng nghỉ tạm đi… Còn tôi qua chỗ Tiểu Mạn xem thế nào…” Dứt lời, ông ta cùng hai người kia rời khỏi phòng khách.
“E hèm, nhiệm vụ lần này vốn do người bạn của tôi ủy thác…” Phương Vân Chủ lộ vẻ xấu hổ, “Vừa rồi Chu tiên sinh cũng nói, rất hài lòng với biểu hiện của cậu… Tôi nghĩ chuyện này… chuyện này…”
“Thế nào?” Chung Quỷ Linh đã đoán được Phương Vân Chủ muốn nói gì tiếp theo.
“Nhiệm vụ lần này… có thể tính cho tôi hay không?” Phương Vân Chủ đắn đo nửa ngày, rốt cuộc cũng nói ra lời trong lòng, “Chuyện thù lao cậu cứ yên tâm, khi nào Chu Ngũ Kim thanh toán với Quỹ Hội, cậu có thể kiếm được 500 vạn (5 triệu) cho nhiệm vụ lần này. Đáng lẽ kết thúc hợp đồng mới trả, nhưng tôi dùng tư cách cá nhân chia trước cho cậu!”
“Không thành vấn đề! Hết thảy đều nghe Phương tiền bối sắp xếp!” Chung Quỷ Linh mỉm cười, bao năm làm môi giới bán hàng, hắn đã thấm nhuần cách đối nhân xử thế, thà đắc tội mười quân tử cũng không thể mất lòng một tên tiểu nhân. Hiện giờ tuy chưa biết Phương Vân Chủ là người tốt hay người xấu, nhưng với bản lĩnh chẳng ra gì mà ông ta lái được Mercedes Benz, xem ra cũng không phải đèn cạn dầu. Mình vừa gia nhập Quỹ Hội Người Hoa, vẫn không nên đắc tội lão thì hơn.
“Tốt! Cứ quyết định vậy nhé!” Vừa nghe Chung Quỷ Linh đồng ý, Phương Vân Chủ gật đầu cảm thán, “Tôi đã chừng này tuổi, chẳng biết còn sống được bao lâu, chỉ mong lưu lại chút tên tuổi, để không mất mặt với bạn bè. Quỷ Linh, hy vọng cậu sẽ không tiết lộ chuyện này ra ngoài…” Vừa nói, Phương Vân Chủ vừa lấy ra một quyển sổ, nhét vào tay Chung Quỷ Linh.
“Phương tiền bối yên tâm, việc còn lại thì sao?” Chung Quỷ Linh nhận sổ tiết kiệm, vừa mở ra nhìn 6 con số 0 tròn trĩnh ghi trên đó, trong lòng không khỏi nở hoa. Thời gian lập sổ là ba ngày trước, xem ra lão cáo già này đã có kế hoạch “cướp công” ngay từ đầu…
“Đúng rồi, sau khi chủ tịch Tần của Quỹ Hội xem qua bản lý lịch, rất muốn gặp cậu…” Phương Vân Chủ tỏ vẻ nghiêm túc, “Tháng sau ông ấy đến Thiên Tân, nói là muốn gặp người bạn, chắc sẽ tiện thể gặp luôn cậu.”
“Lý lịch?” Chung Quỷ Linh dở khóc dở cười, “Tôi khai lý lịch khi nào thế?”
“À, là tôi làm giúp cậu…” Phương Vân Chủ có chút xấu hổ, “Hình như viết hơi quá tay… chủ tịch Tần đã từng làm giáo sư ở Đại học Yale danh tiếng bên Mỹ, tôi tưởng ông ấy sẽ không tin mấy thứ này, cho nên thêm thắt chút đỉnh, nào ngờ chủ tịch lại nghiêm túc như vậy. Tính tình ông ấy hơi khác người, hy vọng cậu giữ mồm giữ miệng, đừng để người ta nhìn ra sơ hở…” Dứt lời, Phương Vân Chủ lại lôi ra một tập giấy khổ A4 toàn chữ là chữ, “Đây là lý lịch của cậu, nên đọc trước cho quen…”
Chung Quỷ Linh tiếp nhận, trong lòng không khỏi buồn bực, với những gì viết trong này, xem ra mình chỉ thua thần tiên mỗi cưỡi mây đạp gió, “Thế này không tốt lắm đâu!”
“Quỷ Linh, tôi cũng đâu ngờ sự tình thành ra như vậy…” Phương Vân Chủ hạ giọng nói nhỏ, “Đã đến nước này, phải tiếp tục diễn cho tròn vai. Nếu làm mất sự tin tưởng của chủ tịch Tần, cả hai chúng ta cũng chẳng tốt đẹp gì…”
“Được thôi!” Chung Quỷ Linh nhìn Phương Vân Chủ, thầm nghĩ: lão già chết tiệt, đã không có bản lĩnh còn chơi trò dối trên lừa dưới, không cho ông bài học thì thật đáng tiếc… “Đúng rồi Phương tiền bối, tôi có việc muốn phiền ngài…”
“Cậu cứ nói đi…” Phương Vân Chủ cau mày.
“Không biết ngài có quen ai bên Đài truyền hình không?” Chung Quỷ Linh hỏi.
“Có vài người… nhưng đều ở Giang Tô.”
“Giang Tô à?” Chung Quỷ Linh thoáng trầm tư, “Lúc trước tôi có nói chuyện chuộc lại bảo kiếm của sư phụ, cho nên muốn tìm cách liên lạc với người bán kiếm. Chương trình đó phát sóng trên Đài truyền hình Bắc Kinh.”
“Cái này quá đơn giản…” Phương Vân Chủ cười nói, “Cậu có thể nhờ Quỹ Hội làm giúp…”
“Vậy cũng được sao?”
“Quỹ Hội có văn phòng đại diện tại Bắc Kinh, liên kết chặt chẽ với một số nhà đầu tư, chắc quan hệ cũng không tồi với bên Đài truyền hình… Tuy nhiên, cậu là người mới, nếu tìm người ở văn phòng đến Bắc Kinh làm việc, có lẽ bọn họ sẽ từ chối. Sao không nhân cơ hội gặp chủ tịch Tần lần này, trực tiếp nói với ông ấy!”
“Vậy… cảm ơn Phương tiền bối chỉ điểm…”
Tiền đã cầm trong tay, tin tức cũng có thể nắm bắt, Chung Quỷ Linh cảm thấy tự tin hơn hẳn – thật đúng là cơ thể khỏe mạnh, ăn gì cũng ngon!
“Hôm nay tôi sẽ về Giang Tô… chuyện bên này giao cho cậu…” Phương Vân Chủ đứng dậy, thu lại giấy tờ, “Khi nào xong việc với Chu Ngũ Kim, nhớ gọi điện cho tôi, báo cáo lần này tôi sẽ viết…”
“Không thành vấn đề…” Chung Quỷ Linh thấy mình không phải động bút, lập tức đồng ý, ai quan tâm lão cáo già này thêm mắm dặm muối thế nào.
Phương Vân Chủ vừa rời đi, Chu Ngũ Kim liền xuống lầu.
“Chung đại sư… Tiểu Mạn…”
“Sao thế?” Chung Quỷ Linh đang ngắm sổ tiết kiệm, bộ dáng như đang thưởng thức tác phẩm nghệ thuật.
“Tiểu Mạn tỉnh rồi!”
Còn tiếp...
Nhận xét
Đăng nhận xét