Chương 23

Chẳng lẽ… là Đới Tử? Hay cô tình nhân bé nhỏ của Chu Ngũ Kim - Tiểu Linh?” Chung Quỷ Linh lại gần, cẩn thận quan sát, phát hiện một người đang nằm sấp trên bãi cỏ, nhìn dáng người chắc hẳn là phái nữ, xung quanh là dụng cụ làm phép như bùa chú, bát hương, la bàn… có thể nói là đầy đủ mọi thứ. Chung Quỷ Linh lật người cô ta lên, nhờ ánh trăng mà thấy một khuôn mặt thật xinh đẹp. Nét đẹp này không giống mấy cô gái chụp ảnh quảng cáo trên mạng, giữa hai hàng chân mày toát lên vẻ mê hoặc, chẳng qua lúc này đang bất tỉnh, hai mắt nhắm nghiền.


“Thật đúng là cao thủ trong nghề…” Chung Quỷ Linh vén mí mắt cô ta, gật gù cảm thán. Trong tình huống vừa rồi, nếu là mình hoặc sư đệ, chắc chắn sẽ chịu không nổi. Vậy mà người này chỉ hôn mê, không bị Oán nghiệt nhập thân. Xem ra khoảnh khắc mình thả Oán nghiệt, cô ta cũng phát hiện đã mắc bẫy, tận lực bố trí phòng ngự. Tuy cuối cùng lâm vào hôn mê, nhưng hình như Oán nghiệp đã bị thu phục…


“Cô ta đến đây bằng cách nào?” Chung Quỷ Linh nhìn quanh, ngoại trừ khu biệt thự lác đác ánh đèn, hoàn toàn không thấy xe cộ gì hết. Hơn nữa gần đây cũng không có trạm xe buýt, “Chẳng lẽ đi bộ?” Chung Quỷ Linh liếc nhìn đôi giày thể thao trên chân đối phương — vẫn còn mới, không giống vừa đi qua quãng đường dài.


“Lạ thật…” Chung Quỷ Linh nhìn những dụng cụ còn vương vãi trên bãi cỏ, không giống pháp khí của Thanh Vy Giáo, nhưng có vẻ thuộc phái nào đó chuyên bùa chú. Hắn theo sư phụ học nghề mười năm, chuyện về mấy môn phái bên ngoài đều nghe sư phụ kể lại, chưa tự mình tiếp xúc — vì thế lúc này hắn cũng không dám khẳng định.


“Vừa trẻ vừa xinh, không tìm đại gia mà lấy, việc gì phải dính vào mấy thứ tà ma dị loại? Giờ thì sáng mắt ra chưa?” Chung Quỷ Linh tự mình lẩm bẩm, cúi người xuống kiểm tra đống đồ nghề rơi vãi đầy bãi cỏ, chỉ thấy một khối Tử Ngọc to bằng bao thuốc lá đặt trước hương án, nặng chừng năm sau lạng, chất lượng không tồi. Kim la bàn dao động, có lẽ vì thứ này; xa hơn một chút là thanh chủy thủ cắm xuống đất, trông khá bắt mắt, hình như là đồ cổ. Ngoài ra còn có mấy đồng tiền, do trời tối nên không nhìn rõ cách bài trí.


“Chuyên nghiệp! Vô cùng chuyên nghiệp! Nhưng con gái mang mấy thứ này không an toàn, để tôi giữ giúp cô…” Chung Quỷ Linh vừa nói vừa rút chủy thủ dắt bên hông, nhét Tử Ngọc vào túi, sau đó cõng cô ta trở về biệt thự.


….


“Đây không phải Tiểu Linh…” Chu Ngũ Kim thở phào nhẹ nhõm, xem ra trong lúc Chung Quỷ Linh ra ngoài tìm người, Chu Ngũ Kim cũng nhấp nhổm không yên.


“Không phải?” Chung Quỷ Linh đặt cô gái xuống sofa, “Vậy ông có quen hay không?”


“Không, chưa từng gặp qua…” Chu Ngũ Kim khẳng định.


“Lẽ nào… cái cô tên Đới Tử kia không phải bạn gái ông, mà là một người khác? Chính là cô ta!” Chung Quỷ Linh chỉ vào người đang nằm lịm trên sofa.


“Việc này… phải hỏi Tiểu Mạn!” Chu Ngũ Kim khẽ cau mày, “Con bé đang ngủ! Nhưng chẳng phải Tiểu Mạn đã nói, chỉ liên lạc qua điện thoại sao? Làm thế nào nhận ra cô ta?”


“Đúng rồi… Điện thoại!” Nghe Chu Ngũ Kim nói vậy, hai mắt Chung Quỷ Linh lập tức sáng ngời, kiểm tra túi của cô gái kia. 


Không có gì hết! Không di động, không ví tiền, thậm chí chẳng có lấy một xu...


“Đại sư… có muốn báo cảnh sát hay không?” Chu Ngũ Kim cau mày.


“Báo cảnh sát? Biết nói gì đây? Rằng chúng ta tìm được một cô gái ở bãi đất hoang sao? Tốt nhất nên chờ cô ta tỉnh lại, hỏi cho ra nhẽ…” Chung Quỷ Linh hít sâu một hơi, đáp.


“Vậy bây giờ nên làm gì?” Chu Ngũ Kim dường như có chút do dự.


“Cứ trói lại rồi tính!” Chung Quỷ Linh tháo dây giày, buộc tay cô gái kia lại, “Chu tiên sinh, đêm nay chúng ta sẽ không ngủ, tôi lên lầu trông Tiểu Mạn, đề phòng có gì bất thường xảy ra, ông cùng thủ hạ ở đây canh cô ta!”


“Tôi cũng muốn trông Tiểu Mạn…” Chu Ngũ Kim đứng dậy, quay sang nói với hai người còn lại, “Các cậu coi chừng cô ta! Không được ngủ gật!”


Trên lầu hai…


“Chu tiên sinh, tôi có một đề nghị…” Chung Quỷ Linh ngồi xuống ghế, giọng nói nghiêm túc, “Ông không nên tiếp tục ở đây… Thực ra lúc trước tôi đã nói việc này với Phương Vân Chủ, chỉ là chưa đề cập với ông, Tiểu Mạn đã xảy ra chuyện…”


“Chung đại sư, cho dù ngài không nói, tôi cũng không định sống ở đây nữa…” Chu Ngũ Kim cất giọng run run, có vẻ còn chưa hết sợ, “Hay thế này… nếu ngài không chê, căn nhà này xin tặng lại cho ngài. Ngài chắc chắn có cách làm nó bình thường mà, phải không?”


“Ấy, Chu tiên sinh, không nghiêm trọng như ông tưởng vậy đâu…” Chung Quỷ Linh nói, “Căn biệt thự này tuyệt đối không có vấn đề, sở dĩ xảy ra chuyện, là vì có người cố ý nhằm vào ông mà thôi. Tôi đề nghị ông dọn đến chung cư, nhiều người sống xung quanh, càng cao tầng càng tốt. Tốt nhất là tòa nhà có hình tháp, sát vách có hàng xóm, một mặt là khoảng không, rồi lại trang bị hệ thống camera an ninh. Phía hành lang chỉ có một cửa ra vào, đối phương muốn động thủ còn khó hơn lên trời, chẳng lẽ bắc giàn giáo trèo lên nhà cao mấy chục tầng, phải không? Giống như vừa rồi, bọn họ tìm mọi cách dụ tôi rời đi mà không trực tiếp ra tay với sư đệ tôi, chính là vì phòng bệnh của cậu ấy nằm trên tầng cao, bốn phía đều có người, không tiện động thủ.”


“Tôi hiểu rồi…” Chu Ngũ Kim gật đầu, “Mai sẽ lập tức đi mua chung cư, nhân tiện ngài giúp tôi xem Phong Thủy… Phải rồi, cha ngài không sao chứ?”


“Chắc không sao, cha tôi đã an toàn về đến nhà…” Chung Quỷ Linh hừ nhẹ, “Tôi đã mất 5 năm bố trí trận pháp khắp nơi trong nhà, có thể nói là tường đồng vách sắt! Chắc bọn chúng gài cha tôi lúc ông ấy ra ngoài uống rượu. Hơn nữa, bày “Sát cục” cần một khoảng thời gian, còn bị giảm thọ. Kẻ nào dở hơi tốn công tổn thọ để hại một người về hưu chứ?!”


“Chung đại sư, ngài nói kỹ hơn mấy cái cục cục gì đó được không? Tôi không hiểu cho lắm…”


“Không thành vấn đề…” Chung Quỷ Linh gật đầu, “Muốn giải thích cái này, phải nói từ Âm Dương Ngũ Hành Bát Quái. Vạn vật trên đời đều được chia thành âm dương. Ví như, thiên thuần âm, địa thuần dương…” Mới nói được đến đây, Chung Quỷ Linh chợt nghe loáng thoáng có tiếng nghiến răng, dưới ánh trăng mờ nhạt, cảm giác thật sự rất khủng bố.


“Tiếng gì vậy nhỉ!?” Chung Quỷ Linh lập tức trở nên tỉnh táo, theo bản năng sờ vào chủy thủ dắt bên hông, “Lại tới nữa sao!?” Cẩn thận tìm kiếm một hồi, chỉ thấy Chu Ngũ Kim đầu nghẹo một bên, ngửa người trên ghế, vừa nghiến răng vừa chảy nước miếng…


“Chu tiên sinh?” Chung Quỷ Linh dùng ngón tay thăm dò hơi thở của Chu Ngũ Kim, sau đó lắc đầu bất đắc dĩ, “Đến ngủ cũng giống như trúng tà…”


Chung Quỷ Linh rút điện thoại ra nhìn, chưa đến 3h sáng. Bình thường, thức khuya với hắn quá đơn giản, nhưng trong hoàn cảnh không có điện, bên cạnh còn có một người ngáy khò khò, thành ra không dễ chút nào. Hơn nữa, hắn đã lăn lộn cả ngày, hiện giờ hai mí mắt đòi đoàn tụ, dù muốn suy nghĩ thêm về chuyện xảy ra hôm nay, nhưng ý thức dần trở nên mơ hồ…


“Rốt cuộc Phương Vân Chủ có chân đạp hai xuồng hay không? 


Nếu đúng, vì sao giới thiệu mình với ông chủ Chu? 


Người phụ nữ thần bí tên Đới Tử có phải cô gái đang nằm bất tỉnh dưới lầu hay không? Trông cô ta còn trẻ, ăn mặc hợp thời trang, không giống kẻ tu hành, vậy bản lĩnh này học từ ai? 


Vì sao cô ta biết sư đệ nằm viện, thậm chí cả địa chỉ nhà mình? 


Cô ta có thể điều khiển Oán nghiệt lợi hại như vậy, cớ gì không có để nó nhập lên người Chu Tiểu Mạn? 


Chu Tiểu Mạn không có Âm Dương Nhãn, sao có thể trông thấy mấy thứ đáng sợ kia? 


Rốt cuộc Tiểu Mạn đã nhìn thấy gì? 


Xem ra, tất cả phải chờ Tiểu Mạn cùng cô gái kia tỉnh lại mới hỏi được…”


Trong lúc bất tri bất giác, mặt trời đã lên cao, Chung Quỷ Linh đang chập chờn nửa ngủ nửa tỉnh, bỗng nghe Tiểu Lữ dưới lầu hét lớn: “Chu tổng! Không hay rồi!”


“Sao thế?” Chung Quỷ Linh bật dậy, lao ra khỏi phòng, chỉ thấy Tiểu Lữ, Chu Ngũ Kim cùng một thủ hạ khác đứng trong phòng khách, còn cô gái vốn phải nằm bất tỉnh trên sofa thì biến mất tiêu, chỉ để lại một con người giấy, ước chừng to bằng bàn tay.


“Cô… cô ta chạy mất rồi!” Hai mắt Tiểu Lữ đăm đăm, mồ hôi theo gọng kính từ thái dương chảy xuống thành giọt.


“Ăn hại!” Chu Ngũ Kim mới vừa chạy xuống lầu, liền tuôn ra một tràng mắng mỏ, “Hai thằng đàn ông không trông nổi một đứa con gái! Mẹ nó, đúng là phế thải!”


“Khoảng 5h, trời đã mờ sáng, tôi thật sự chịu không nổi, có hơi gà gật, nhưng không phải ngủ! Cô ta vẫn luôn ở đây, vậy mà vừa mở mắt đã biến đâu mất…” Tiểu Lữ vẻ mặt oan ức.


“Đây là thủ thuật che mắt! Không thể trách bọn họ! Lần cuối cùng Tiểu Lữ thấy cô ta, xem chừng đã chạy rồi…” Chung Quỷ Linh âm thầm giật mình, thủ thuật này đến sư phụ Lục Thanh Dương cũng chỉ nghe nói qua, rằng kẻ biết chiêu này thời Dân Quốc không quá năm người. Về sau mấy vị đó bất ngờ biến mất khỏi thế gian, chiêu này cũng coi như tuyệt tích…


“Vậy là ý gì?” Chu Ngũ Kim vội vàng truy hỏi.


“Cô ta hồi phục quá nhanh…” Sở dĩ Chung Quỷ Linh nói như vậy, vì đây không phải tình trạng ngất sinh lý bình thường, mà do chân khí tiêu hao quá mức, dẫn đến dương khí trong cơ thể suy giảm mạnh. Nữ giới vốn đã ít dương khí hơn nam giới, theo suy đoán của Chung Quỷ Linh, sau khi bị phản phệ bởi “hiệu ứng kéo co”, ít nhất cô ta phải bất tỉnh ba ngày ba đêm, cho dù tỉnh lại cũng bước đi không vững… Không ngờ mới qua một đêm mà đã im hơi lặng tiếng chuồn mất, bản thân mình chưa chắc đã làm được… Huống chi cô ta còn dùng thủ thuật che mắt đã thất truyền từ lâu.


“Tôi ra ngoài xem thế nào…” Dứt lời, Chung Quỷ Linh nhanh chóng đi thẳng đến “hiện trường” đêm qua.


Bốn phía cỏ dại vờn theo gió, dưới đất vẫn còn vương vãi tro giấy cùng mẩu hương đốt dở, nhưng những thứ khác đã không thấy đâu.


“Cô ta lái xe hay có người đón?” Dưới ánh nắng, Chung Quỷ Linh phát hiện cách đó không xa thấp thoáng mái nhà, ước chừng chưa đến 1 cây số. Ban đêm nhìn không rõ, hiện giờ xem ra cô ta đã lái xe đến đây, đậu gần tại khu dân cư này, mấy giấy tờ tuỳ thân hay tiền bạc đều để trên xe…


Chung Quỷ Linh nhếch miệng cười, rút thanh chủy thủ dắt bên hông. Dưới ánh mặt trời, chỉ thấy lưỡi dao loang loáng hàn quang, không hề thua kém “Thanh phong kiếm” của sư phụ năm đó, bên trên còn khắc hai chữ Triện, nhưng do quá lâu năm nên đã bị mờ, “Cô gái nhỏ… chúng ta sẽ còn p lại!”

Còn tiếp...





Nhận xét