Chương 22
Chung Quỷ Linh thấy Chu Ngũ Kim bê chậu nước lên lầu, vội dán nốt lá bùa cuối cùng lên khung cửa. Tiểu Lữ lập tức cảm thấy nhiệt độ xung quanh giảm mạnh, bất giác rùng mình một cái. Đúng lúc này, không biết do tác dụng tâm lý hay tám tấm “Hỏa chung phù” phát huy hiệu lực, chỉ nghe Chu Ngũ Kim hét lên thất thanh, kèm theo đó là tiếng chậu rơi loảng xoảng dưới đất.
Chung Quỷ Linh suýt buột miệng mắng “Đồ hậu đậu!”, thế nhưng khách hàng là thượng đế, nên đành nói “Không kịp nữa rồi, mau lấy thêm nước qua đây!” Vừa nói, hắn vừa lấy miếng ngọc đặt giữa phòng, đúng lúc này tám tấm “Hỏa chung phù” bỗng nhiên không gió mà bay.
“Sao lại thế này!?” Chung Quỷ Linh thầm than không ổn. Hiện tượng này chứng tỏ ở đây có thứ gì đó lợi hại, đồng thời cho thấy nó không bị “Quỷ nhị” hấp dẫn… mà đang muốn chạy.
“Chẳng lẽ có người dở trò!?” Nhìn tám lá bùa bay phần phật, Chung Quỷ Linh lập tức hiểu ra: Oán nghiệt không có tư duy, nếu có mồi nhử đặt ngay trong nhà, chắc chắn sẽ chui vào đó. Lúc này kim la bàn biến đổi liên tục, khả năng duy nhất chính là có kẻ đứng sau câu dẫn nó!
Đang lúc cân nhắc, lá bùa ở vị trí “Cấn” bỗng dưng rơi xuống đất với tốc độ khác thường — rõ ràng kẻ dụ dẫn Oán nghiệt người đang ở hướng này.
“Mẹ kiếp, coi ông không ra gì hử?” Chung Quỷ Linh nghiến răng, dứt khoát đứng tại vị trí “Cấn”. Việc làm này vốn là tối kỵ trong Đạo môn, làm không tốt sẽ dẫn lửa thiêu thân. Tuy nhiên, theo khái niệm về lãnh địa của Oán nghiệt, thân xác một người chỉ có thể chứa một vật, mà trước giờ hắn chưa từng thấy thứ nào lợi hại hơn “Thập Thế Ai Sát” trên người mình…
Đột nhiên, Chung Quỷ Linh cảm thấy một luồng khí lạnh chạy từ chân lên đến cổ. Theo lời sư phụ, đây là dấu hiệu nhiễm tà khí, nhưng do hắn chưa trải qua bao giờ nên không có cảm giác, “Chẳng lẽ do đôi bên giao đấu, áp lực tăng gấp đôi, khiến oán khí của thứ này ngang bằng với ông chú ‘Thập Thế Ai Sát’?” Chung Quỷ Linh cắn răng, dứt khoát dùng dao gọt hoa quả rạch ngón tay, trực tiếp vẽ “Hỏa chung phù” lên chiếc áo khoác trắng, “Mẹ nó, ta không tin ngươi có thể tác quái… Chu tiên sinh! Nước!”
“Tới đây…” Chu Ngũ Kim khệ nệ bê chậu nước lên đến nơi, trông thấy cảnh tượng Chung Quỷ Linh nhe răng trợn mắt, sợ tới mức đứng hình.
“Mau đặt giữa phòng!! Nhặt miếng ngọc dưới đất, cho vào chậu!” Vẽ xong “Hỏa chung phù”, Chung Quỷ Linh cảm giác khí lạnh trên người biến mất, nhưng những lá bùa ở mấy vị trí còn lại đều đua nhau bay phần phật, càng ngày càng mạnh.
“Ngọc… làm gì có ngọc?” Chu Ngũ Kim đặt chậu nước đặt bên cạnh, quỳ rạp xuống đất, gấp đến độ toát mồ hôi, “Tiểu Lữ! Mau lấy kính cho tôi! Trên sofa… dưới lầu…”
Chung Quỷ Linh không nhịn nổi nữa, lòng thầm chửi thề, lúc nào rồi còn tìm kính, “Tiểu Lữ… mau vào tìm ngọc!”
Ngày thường, Tiểu Lữ đều nhất nhất làm theo lời của Chu Ngũ Kim, nay bất ngờ có hai mệnh lệnh, còn trong hoàn cảnh khủng bố như vậy, không khỏi chôn chân tại chỗ.
Đúng lúc này…
“Xoẹt” — chỉ thấy lá bùa ở vị trí “Ly” bị xé toạc một nửa, xem ra “Hỏa chung trận” sắp mất hết hiệu lực.
“Được lắm, nếu ngươi muốn chạy, ta thả ngươi đi…!” Chung Quỷ Linh dứt khoát tương kế tựu kế, nghĩ ra một chiêu cực hiểm — hiệu ứng kéo co.
Khi hai người đang dồn sức kéo hai đầu dây, một người đột ngột buông tay, người kia chắc chắn sẽ theo quán tính mà ngã ngửa. Trường hợp này cũng vậy, đối phương cố dụ dẫn Oán nghiệt, Chung Quỷ Linh cố níu kéo. Oán nghiệt chịu áp lực từ hai bên, oán khí bị kích thích tới mức không thể khống chế — thậm chí còn vượt qua “Thập Thế Ai Sát”. Lúc này, Chung Quỷ Linh bất ngờ buông tay, đảm bảo tên kia sẽ bị hất văng một cách thê thảm…
“Không phải ngươi muốn chạy sao? Ta tiễn ngươi thêm một đoạn!” Chung Quỷ Linh nhanh chóng cởi chiếc áo vẽ “Hỏa Chung Phù” trên người, trải xuống đất, dùng ngón tay còn rỉ máu “soạt soạt” mấy đường, vẽ lên lớp lót một cái “Trấn quỷ phù”. Tiếp theo, bê chậu nước hất mạnh vào chiếc áo. Việc làm này của hắn sẽ tạo thành lốc xoáy dương khí tại trung tâm của tám lá bùa, cho dù đã bị mất một lá tại “Cấn”, Oán nghiệt cũng không dễ trốn thoát. “Trấn quỷ phù” là loại bùa bình thường, không có hiệu ứng xoáy, nhưng một khi dính nước, nước lại thuần Âm, sẽ sinh ra hiệu ứng nước lửa giao thoa, đột ngột phá vỡ lốc xoáy dương khí.
Lúc này, bảy lá “Hỏa chung phù” còn lại đang dán trên tường đồng thời bị xé toạc, giấy vụn rơi lả tả đầy đất.
“Tìm… Tìm được rồi…” Chợt nghe Chu Ngũ Kim mừng rỡ reo lên, một tay giơ miếng ngọc, “Chung đại sư, có phải cái này không?”
“Chính nó! May mà còn kịp!” Chung Quỷ Linh tức đến thở không ra hơi, cầm miếng ngọc nhét vào túi, thầm nghĩ: “Quỷ còn khôn hơn ông, không biết ông phát tài bằng cách nào đây?”
“Ơ, sao lại cất đi?” Chu Ngũ Kim tròn mắt kinh ngạc, “Không cần nữa sao?”
“Xong hết rồi!” Chung Quỷ Linh đứng dậy, cầm chiếc áo khoác ướt đẫm dưới sàn, lắc đầu bất đắc dĩ. Hàng hiệu thành ra thế này… đúng là tiếc đến đứt ruột!
“Xong?” Chu Ngũ Kim lộ vẻ hoài nghi, “Còn Tiểu Mạn thì sao?”
“Tôi nói rồi, cô ấy không sao. Chỉ sợ quá mà thôi!” Chung Quỷ Linh cầm la bàn kiểm tra, hết thảy đều trở lại bình thường, “Ông mau đưa Tiểu Mạn đến chỗ bác sĩ tâm lý đi, chờ khi nào ổn định, tôi có việc muốn hỏi cô ấy…”
“Chung đại sư… chuyện hôm nay là sao vậy?” Chu Ngũ Kim giống như trút được gánh nặng.
“Kể ra rất dài, thì ra cha tôi chưa từng gọi điện! Kẻ hại ông biết sư đệ tôi đang nằm viện, cũng biết địa chỉ nhà tôi!” Chung Quỷ Linh nheo mắt hừ lạnh, “Chính là hắn!”
“Ngài… biết là ai sao?”
“Kẻ đồng thời biết cả hai việc này, đồng thời lại hiểu Đạo thuật — chỉ có một người!” Chung Quỷ Linh gằn giọng cười.
“Là ai?” Chu Ngũ Kim nghiêm túc lắng nghe.
“Phương… Vân… Chủ! Chu tiên sinh, ông giả bộ vô tri hay thật sự không biết?” Chung Quỷ Linh nhướng mày, thăm dò Chu Ngũ Kim.
“Không thể nào! Phương tiên sinh không có lý do làm vậy!” Chu Ngũ Kim lắc đầu, “Ngài nói Tiểu Linh muốn hại tôi vì di sản, ít nhất còn có động cơ. Nhưng tôi là khách hàng của Phương tiên sinh, là người trả tiền cho ông ta, huống chi chúng tôi chẳng hề quen biết. Cho dù hại chết tôi, ông ta cũng chẳng lợi lộc gì, còn không lấy được một xu. Nếu muốn giết tôi, còn giới thiệu ngài cho tôi làm gì? Chẳng phải tự mua dây buộc mình sao?”
Nghe Chu Ngũ Kim phân tích, Chung Quỷ Linh cũng có chút do dự. Tuy năng lực phản ứng của ông ta chẳng ra gì, nhưng suy nghĩ lại rất logic, “Nếu Phương Vân Chủ bị kẻ khác mua chuộc sau khi giới thiệu tôi thì sao?”
“Ây da, Chung đại sư… từ lúc ông ta giới thiệu ngài cho tôi đến giờ, còn chưa quá một ngày, ai có thể mua chuộc nhanh như vậy?” Chu Ngũ Kim có vẻ rất tin tưởng Phương Vân Chủ, “Tiền thù lao lần này đến cả chục triệu, muốn mua chuộc ít nhất cũng phải gấp mấy lần. Từ đó suy ra Tiểu Linh không phải hung thủ, vì cô ấy không có nhiều tiền như vậy!”
“Khoan đã… vụ này ông ta kiếm chục triệu? Còn tôi thì sao?” Chung Quỷ Linh nghe có chút không thích hợp.
“Chung đại sư, tôi nhất định sẽ nói rõ với bên Quỹ Hội, nếu ngài chê bọn họ trả ít tiền, tôi sẽ bù vào cho ngài. Nói đi, ngài muốn bao nhiêu?”
“Ông hiểu lầm rồi… đây không phải vấn đề tiền nong, mà là nguyên tắc…” Chung Quỷ Linh quay đầu nhìn tấm “Hỏa chung phù” rơi ở vị trí” Cấn”, “Chu tiên sinh, nếu tôi đoán không sai, hiện giờ hung thủ đã tự “dẫn lửa thiêu thân”, trong thời gian ngắn chắc sẽ không có gì nguy hiểm. Để tôi ra ngoài xem có thể bắt hắn về hay không…”
“Dẫn lửa thiêu thân? Thế là ý gì?” Chu Ngũ Kim lộ vẻ kinh hoảng, “Hắn tự sát à?”
“Chơi với lửa có ngày chết cháy! Tự làm tự chịu! Ý đại khái là vậy…” Chung Quỷ Linh không biết giải thích sao cho phải.
…
“Cấn” đại diện cho hướng Đông Bắc. Phía Đông Bắc khu biệt thự là một mảnh đất hoang, mọc đầy cỏ dại cao hơn đầu gối, sát đến tận tường vây. Vì muốn bớt việc, Chung Quỷ Linh trực tiếp nhảy qua hàng rào, cầm la bàn đi thẳng về hướng đó.
La bàn chính là thứ tốt, khi có Oán nghiệt chỉ âm dương, bình thường thì chỉ phương hướng, đi một đoạn chừng hai ba trăm mét, kim la bàn bỗng nhiên hơi rung, “Hừ, dám khiêu khích, ta cho ngươi biết tay!” Chung Quỷ Linh vừa lẩm bẩm vừa tiến về phía trước, thêm hai ba chục mét, bỗng phát hiện trong bụi cỏ có một vật đen sì…
Còn tiếp...
Nhận xét
Đăng nhận xét