Chương 21

"Anh giữ chức vụ gì trong công ty của ông chủ Chu?" Chung Quỷ Linh hỏi.

“À… có thể tạm coi là giám đốc kinh doanh..." Tiểu Lữ trả lời với vẻ bất đắc dĩ.

“Nếu hôm nay anh bỏ về, có nghĩ đến hậu quả hay không?” Lúc này, Chung Quỷ Linh thật sự cần Tiểu Lữ hỗ trợ, thứ nhất: dễ nói chuyện với bảo an của khu biệt thự, thứ hai: lỡ có gì bất ngờ xảy ra, có người trợ giúp cũng hơn một mình chiến đấu. Tuy nhiên, Tiểu Lữ chỉ là người bình thường, hiện giờ tình huống Chu gia thế nào còn chưa biết, ép anh ta vào nơi nguy hiểm có vẻ làm khó người khác, không hù dọa một chút e không xong.

“Có… có đại sư ở đây, tôi cũng dám liều!” Tiểu Lữ nuốt nước bọt, bởi anh ta biết mình cũng chẳng còn lựa chọn nào khác. 

“Không cần nghĩ nhiều!” Chung Quỷ Linh mỉm cười, đạp mạnh chân ga. Chiếc Mercedes Benz S600 một lần nữa lao vun vút trên đường, hướng đến khu biệt thự cao cấp.

Lúc cách điểm đến chừng 1 km, Chung Quỷ Linh bỗng nhiên phanh gấp, “Xuống xe!” Không chờ Tiểu Lữ kịp phản ứng, Chung Quỷ Linh đã nhảy xuống.

“Đại sư…có chuyện gì vậy?” Tiểu Lữ cảm thấy bất an.

“Từ biệt thự của ông chủ Chu, có thể nhìn thấy lối vào tiểu khu… không thể để người trong nhà biết chúng ta đã về!” Chung Quỷ Linh bắt đầu rảo bước, không biết do trời quá khuya hay do quá ít người sinh sống, từ xa chỉ thấy lác đác ánh đèn, trông chẳng khác gì ma trơi.

Khoảng cách 1 cây số cũng không ngắn, thời điểm hai người chạy đến trước cổng tiểu khu, Tiểu Lữ đã thở không ra hơi. Chung Quỷ Linh vỗ vai anh ta, dùng ngón tay chỉ về phía căn biệt thự của Chu Ngũ Kim, chỉ thấy tối đen một mảng.

“Chẳng lẽ… đi ngủ… hết rồi sao?” Tiểu Lữ cố hít một hơi thật sâu, vẫy tay chào người đang đứng gác.

“Hình như ban nãy… anh lái xe ra ngoài mà?” Nhân viên bảo an lộ vẻ kinh ngạc.

“Xe… hỏng giữa đường…” Tiểu Lữ vừa nói, vừa khập khiễng theo Chung Quỷ Linh tiến vào tiểu khu.

Nhân viên bảo an nhìn theo bóng dáng hai người, lắc đầu cảm thán: “Chất lượng sản phẩm bây giờ, đúng là quá tệ!” 



Bên ngoài căn biệt thự nhà họ Chu.

“Người kia chắc đang ở quanh đây…” Chung Quỷ Linh cầm la bàn kiểm tra, chân mày lập tức nhíu chặt. Chỉ thấy kim đồng hồ lúc thì đứng im, lúc thì giao động khá mạnh — giống như thứ gì đó đang cố tình khiêu khích.

“Chết tiệt, thế này là ý gì? Muốn thử bản lĩnh của ta sao?” Chung Quỷ Linh xuất đạo bao năm, chưa từng thấy hiện tượng như vậy. Dựa vào phản ứng của la bàn, chắc cũng phải nhân vật lợi hại, nhưng nếu căn cứ độ rung của kim đồng hồ, hình như đây là một ác quỷ cực mạnh, thậm chí chẳng thua gì Thập Thế Ai Sát trên người mình.

“Anh mở cửa đi…!” Chung Quỷ Linh dúng mắt ra hiệu cho Tiểu Lữ.

“Tôi… tôi không có chìa khóa!” Tiểu Lữ vẻ mặt ủy khuất.

“Hỏng bét!” Chung Quỷ Linh giật mình cả kinh, “Đúng vậy! Làm sao Tiểu Lữ có chìa khoá nhà Chu Ngũ Kim? Nếu người bên trong có gì bất trắc, vào bằng cách nào đây?” Nghĩ vậy, Chung Quỷ Linh quyết định tự mình nhấn chuông.

Mười giây…

Hai mươi giây… 

Trong nhà vẫn im lặng như tờ.

“Mau! Phá cửa!” Chung Quỷ Linh lui về phía sau vài bước, bất ngờ xông lên, xô mạnh vào cánh cửa.

Chỉ nghe “bùm” một tiếng, cửa lớn không hề sứt mẻ, Chung Quỷ Linh suýt nữa hộc máu. “Mẹ kiếp, cửa gì mà chắc thế! Mở cửa… Chu tiên sinh, là tôi…!”

“Để tôi đi tìm bảo an!” Tiểu Lữ vừa muốn chạy đi, chợt nghe tiếng Chu Ngũ Kim từ trong nhà vọng ra: 

“Có đây… tới ngay…”

Cửa vừa mở, Chu Ngũ Kim xuất hiện với khuôn mặt trắng bệch, đẫm mồ hôi lạnh, “Chung đại sư… may mà ngài về rồi!”

“Đã xảy ra chuyện gì!?” Chung Quỷ Linh nhìn kỹ Chu Ngũ Kim, không giống như bị ma ám quỷ nhập.

“Tiểu Mạn, con bé… con bé…” Chu Ngũ Kim lắp bắp nói không nên lời.

Chung Quỷ Linh thấy vậy, vội vàng chạy lên lầu hai, phát hiện Chu Tiểu Mạn đang quấn chăn bông thật dày, hàm răng cắn chặt, hai mắt nhắm nghiền, toàn thân run rẩy.

“Ngài vừa rời đi, nắp chai bỗng dưng bốc khói… sau đó thì cháy cầu chì. Tôi không biết sửa, cũng không dám gọi cho ngài, nên đành chờ vậy…” Chu Ngũ Kim kể lại, nét mặt còn chưa hết sợ, 

Chung Quỷ Linh trợn trắng mắt, suýt chút nữa tức đến hộc máu, hít sâu lấy lại bình tĩnh, vén mí mắt Chu Tiểu Mạn kiểm tra. 

“Quái lạ… Tà môn…”

“Sao thế?” Giọng Chu Ngũ Kim vẫn còn nghèn nghẹn.

“Tiểu Mạn vẫn ổn, không cần lo!” Chung Quỷ Linh nét mặt đăm chiêu. Nếu xét từ trạng thái đồng tử, Chu Tiểu Mạn không giống bị nhập thân; run như vậy, có lẽ quá sợ hãi. Rốt cuộc thứ gì có thể hù dọa cô gái thành ra như vậy? Theo suy đoán ban đầu, “Đới Tử” chính là hung thủ, dùng “Hoàng Tuyền Cục” do Đường Hải Quỳnh phát minh. Nhưng hiện giờ xem ra, hồn phách cô ta sử dụng còn lợi hại hơn “Trĩ tồ” gấp nhiều lần. Năm đó, “Trĩ tồ” có thể dồn Lại Vinh Đam vào chỗ chết, vậy thì lần này…?

“Ông lấy giúp tôi chậu nước! Nhanh lên!” Chung Quỷ Linh cũng hiểu, giờ không phải lúc làm rõ chuyện này. Mặc kệ đối phương có âm mưu dương mưu gì, cứ tóm được rồi mới tính!

Chu Ngũ Kim vội vàng rời khỏi phòng, còn Chung Quỷ Linh lấy từ trong túi ra một tệp giấy vàng, dùng dao gọt hoa quả rạch đầu ngón tay, nhanh chóng vẽ bùa.

Đạo thuật cho rằng: “Oán nghiệt tác quái, tất do âm khí điều khiển”. Nói cách khác, hồn phách quấy phá đều dựa vào sức mạnh của âm khí — giải thích theo khoa học hiện đại thì là điện tích âm do dòng điện sinh học tạo ra. Dùng phản ứng hoá học hoặc tác động vật lý để trung hoà điện tích âm có thể giải thích “cơ sở lý luận” trong Đạo thuật.  Một số vật liệu như chu sa, xích tiêu, cổ (mào) gà, vỏ ốc, máu đồng tử v.v. đều là vật dẫn dương khí cực tốt (mang điện tích dương), giống như pin có thể tích trữ điện năng. Bùa được vẽ bằng những vật liệu khác nhau sẽ có tác dụng khác nhau, pin cũng được chia thành AA, AAA hay pin cúc áo. Thiết bị tiêu hao điện càng nhiều thì càng cần loại pin có dung lượng lớn. Tương tự, để đối phó với những loại Oán nghiệt càng mạnh, thì vật liệu dùng để vẽ bùa, cũng như bố cục và hoa văn trên bùa, phải được lựa chọn và sắp xếp phù hợp. Đây chính là nguyên lý cơ bản hình thành nên bùa chú trong Đạo thuật. 

Thứ Chung Quỷ Linh đang vẽ chính là “Hỏa chung phù” — một loại “Huyết phù”. Một lần phải vẽ liền tám tấm, lần lượt đặt tại các vị trí Càn, Khôn, Chấn, Cấn, Ly, Khảm, Đoài, Tốn trong nhà. Có thể nói, đây là “bộ Phù” mang uy lực tức thời mạnh nhất của Thanh Vy Giáo, chẳng khác gì một trận pháp. 

Sau khi bố trí xong “Hỏa chung phù”, toàn bộ căn biệt thự sẽ giống như một cái chuông lớn đang bốc cháy hừng hực, khiến Oán nghiệt bị mắc kẹt, không thể ra ngoài. Lúc này, nếu đặt một “Quỷ nhị” (mồi nhử quỷ, chủ yếu làm bằng ngọc trai hay khoáng thạch) ở giữa nhà, Oán nghiệt sẽ bất  chấp tất cả mà chui vào bên trong. 

Một khi sa bẫy, đừng hòng chạy thoát!

Tuy nhiên, nhược điểm lớn nhất của loại bùa này chính là thời gian hiệu lực quá ngắn, thường chỉ khoảng một phút, hoặc ngắn hơn nữa nếu Oán nghiệt quá mạnh

Chung Quỷ Linh bảo Chu Ngũ Kim đi lấy nước là vì sợ thứ trong nhà quá lợi hại, chưa kịp dụ nó chui vào mồi nhử thì “Hỏa chung phù” đã hết hiệu lực. Đặt “Quỷ nhị” vào chậu nước (nước thuộc âm) có thể tăng sức hấp dẫn, đồng thời giảm sự đề phòng của Oán nghiệt đối với mồi nhử.

Đáng tiếc, thời điểm Chung Quỷ Linh về nhà lấy dụng cụ, do quá vội nên quên mang theo Tử Ngọc. Vì thế đành dùng chính miếng ngọc Đới Tử gửi cho Chu Tiểu Mạn làm “Quỷ nhị”.

Còn tiếp...


Nhận xét