Chương 18
“Bốc khói? Sao lại bốc khói?” Chu Ngũ Kim cúi người, cẩn thận nhìn một cái nắp chai nằm giữa phòng khách — quả nhiên có làn khói nhẹ từ dưới bốc lên, còn phảng phất mùi cháy khen khét.
“Tiêu rồi! Chuyện lớn rồi…” Hai chân Chu Ngũ Kim mềm nhũn, run rẩy móc điện thoại, muốn gọi cho Chung Quỷ Linh.
Tình huống này Chu Ngũ Kim cũng đã trải qua. Thời còn trẻ, ông ta từng xem người ta làm phép trong thôn, chẳng hiểu sao lá bùa bỗng dưng bốc khói nghi ngút, cuối cùng pháp sư phải phun một ngụm rượu trắng mới yên chuyện. Khi ấy còn tưởng là thủ đoạn lừa đảo, nhưng qua mấy ngày vị pháp sư kia bị mù luôn một con mắt, thôn dân bắt đầu xôn xao bàn tán. Từ đó về sau, Chu Ngũ Kim bị ám ảnh, hễ trông thấy bốc khói liền cho rằng nguy hiểm đến tính mạng.
Cầm di động trong tay, Chu Ngũ Kim chợt nhớ ra mình đã quên lấy số của Chung Quỷ Linh. Tình thế cấp bách, ông ta đành gọi cho Phương Vân Chủ, vậy mà đối phương lại tắt máy.
“Mẹ kiếp… đám người này làm ăn kiểu gì thế?”
“Chu tổng… nắp… nắp chai…” Trong lúc Chu Ngũ Kim bấm điện thoại, gã thuộc hạ bên cạnh hoảng hốt kêu lên.
“Nắp cái gì mà nắp?” Chu Ngũ Kim cố tỏ ra bình tĩnh.
“Hình như… hình như nó đang dịch chuyển!” Gã thuộc hạ dứt khoát áp mặt xuống nền nhà, chăm chú nhìn nắp chai, “Chu tổng… giờ phải làm sao đây?”
“Một ngụm rượu là xong!” Chu Ngũ Kim tiện tay cầm bình Ngũ Lương Dịch (rượu trắng nồng độ cao) trên kệ sách, mở nút uống một ngụm lớn. “Ục!” — chỉ thấy hai mắt ông ta đỏ ngầu, phì một cái, phun sạch rượu vào tủ kính đối diện, không chừa giọt nào.
“Chu tổng… ngài đang làm gì thế?” Gã thuộc hạ giật mình lùi vội mấy bước.
“Dập lửa!” Chu Ngũ Kim gồng mình, chuẩn bị thử lần nữa.
“Nhưng Chung đại sư đã dặn… tuyệt đối không được động vào nắp chai…” Gã thuộc hạ run rẩy nói.
“Ngươi biết cái khỉ gì! Dưới quê người ta toàn làm thế!” Lần này Chu Ngũ Kim rút kinh nghiệm, không dám hớp ngụm to, nín thở khom người, nhắm thẳng nắp chai mà phun.
“Phụt” một tiếng, vừa phun xong thì toàn bộ đèn trong nhà vụt tắt.
“Á…!” Tiếng thét chói tai của Chu Tiểu Mạn vang vọng giữa màn đêm yên tĩnh…
Phải biết rằng, pháp sư phun rượu có hoà lẫn máu tươi từ đầu lưỡi, còn Chu Ngũ Kim phun rượu, ngoại trừ Ngũ Lương Dịch thì chỉ toàn nước miếng…
Cùng lúc đó, tại bệnh viện.
Lúc này, Khoa Nội Trú đã khóa cửa, Chung Quỷ Linh gõ hồi lâu mới có y tá trực ban nghe thấy. Sau khi nói rõ mục đích, y tá vui vẻ đồng ý dẫn hắn lên phòng bệnh của Lục Hiếu Trực. Tuy nhiên, do không có chìa khóa nên không vào được bên trong.
Khoảng năm phút sau, Chung Quỷ Linh thấy mẹ khoác áo choàng, cùng y tá ra cửa, trong lòng không khỏi kinh ngạc:
“Chẳng phải hôm nay ba trực đêm sao?”
“Không, hôm nay cha con có việc, nên mẹ trực thay… chuyện gì thế?”
“Hiếu Trực không sao chứ?” Chung Quỷ Linh hỏi.
“Vẫn ổn, vừa rồi bác Vương giường bên còn giúp mẹ xoay người thằng bé…”
“Chết tiệt, hỏng bét rồi!” Chung Quỷ Linh sực tỉnh, trong lòng lạnh toát, “Con về nhà xem ba thế nào! Mẹ lên trước đi, cố gắng đừng ngủ! Hiếu Trực có gì bất thường lập tức kêu bác sĩ!” Không đợi mẹ trả lời, Chung Quỷ Linh lao vội vào chiếc Mercedes đang đỗ ven đường, điên cuồng phóng vút đi.
Nhà Chung Quỷ Linh nằm trong ngõ nhỏ, tách biệt với cuộc sống về đêm của thành phố — mới qua mười giờ mà cả khu đã tối đen.
“Chung đại sư, đây là đâu? Chúng ta đến đây làm gì?” Tiểu Lữ cảnh giác nhìn ngó xung quanh.
Chung Quỷ Linh không rảnh nghe Tiểu Lữ lải nhải, lập tức đi đến cổng nhà mình, dùng bật lửa kiểm tra một vòng, phát hiện không có gì dị thường, lúc này mới yên tâm mở khoá vào nhà.
Vừa qua cửa, Chung Quỷ Linh đã nghe được tiếng ngáy đều đều của Chung Hải Thần. Rút la bàn ra xem, hết thảy vẫn bình thường, “Quái lạ, chẳng lẽ là thủ thuật che mắt?” Chung Quỷ Linh nhíu mày, kiểm tra nhật ký cuộc gọi, đúng là số điện thoại của ba. Cho dù Oán nghiệt có thể giả giọng, nhưng thiết bị điện tử thì không dễ qua mặt… lẽ nào giống như vị bác sĩ kia?
Trong phòng, Chung Quỷ Linh ngửi thấy hơi rượu nồng nặc “Ba! Tỉnh lại đi! Ba…!”
Chung Hải Thần mơ mơ màng màng ngồi dậy, “Ơ! Về hồi nào thế…? Không phải… đang đi công tác sao?”
“Ba! Vừa rồi ba gọi cho con, đúng không ?” Thấy cha không có việc gì, Chung Quỷ Linh thở phào nhẹ nhõm.
“Không… Không có…” Chung Hải Thần vẫn còn chếnh choáng hơi men.
“Để con xem!” Chung Quỷ Linh cảm thấy khó hiểu. Vừa rồi trong điện thoại, cha hắn nói năng rõ ràng, nào giống người say rượu.
Cầm di động của Chung Hải Thần, Chung Quỷ Linh kiểm tra nhật ký cuộc gọi — đúng là có gọi cho mình, thời gian cũng trùng khớp.
“Hiểu rồi… mẹ nó, thằng khốn này thủ đoạn không tầm thường!” Chung Quỷ Linh nắm chặt điện thoại, trong lòng nhận định: cha mình không hề gọi! Rõ ràng có thứ gì đó đã bám lên người Chung Hải Thần, cố ý lừa hắn rời khỏi nhà Chu Ngũ Kim.
Xưa nay, Đạo thuật vốn dùng để trấn tà đuổi quỷ, chưa từng chuyên môn nghiên cứu thao túng quỷ thần. Theo lý thuyết, không phải không làm được, mà vì hại người trái với đạo nghĩa, nhẹ thì giảm thọ, nặng thì chết bất đắc kỳ tử — cho nên những thuật pháp nghịch thiên kiểu này là tối kỵ trong Đạo môn. Không ít Đạo phái dứt khoát cắt bỏ hoàn toàn thuật pháp giá thần ngự quỷ trong quá trình truyền thụ. Kẻ điều khiển Oán nghiệt làm việc cho mình — xem ra cũng không phải Đạo môn chân chính!
Hồi sư phụ còn sống, từng kể một câu chuyện: vào thời Dân Quốc, tại Lô Châu có tên trùm xã hội đen khét tiếng tên Lại Vinh Đam, là em của quân phiệt Lại Tâm Huy. Hắn ỷ vào chỗ dựa vững chắc, ngày thường lũng đoạn thị trường, cưỡng đoạt dân nữ… không chuyện ác nào không làm.
Khi ấy Lô Châu có một tòa Đức Thăng Quán, chủ trì gọi là Đường Hải Quỳnh. Mặc dù rất nghèo, nhưng lão đạo giúp người ta xem bệnh trừ tà hoàn toàn miễn phí, có khi còn tặng không dược liệu — trước giờ chỉ dựa vào chút tiền nhang đèn ít ỏi trang trải cuộc sống.
Tuy Đạo giáo chủ trương hành thiện tích đức, nhưng thu phí hợp lý là chính đáng, liên quan đến sinh tồn. Không lấy tiền được tiếng thơm, lấy tiền chẳng phải sẽ mang tiếng ác sao? Vậy nên, không ít đồng môn nội địa lên án cách làm của Đường Hải Quỳnh. Khám bệnh trừ tà không lấy tiền đã đành, đến dược liệu cũng tặng không, theo cách nói thời nay thì chính là cạnh tranh không lành mạnh. Cũng vì vậy, lời đồn không hay về Đường Hải Quỳnh ngày một lan xa, thậm chí còn nói ông ta là giang hồ bịp bợm.
Thế nhưng, Đường Hải Quỳnh chẳng mấy để tâm đến mấy lời này, cứ lẳng lặng làm chuyện mình cần làm, ai nói gì kệ họ…
Còn tiếp...
Nhận xét
Đăng nhận xét