Chương 17
“Chung đạo trưởng… chẳng phải ngài nói ‘Không có gì là không thể’ sao?” Thấy sắc mặt Chung Quỷ Linh khác thường, Chu Ngũ Kim cảm thấy nghi hoặc.
“Đúng vậy! Không có gì là không thể!” Chung Quỷ Linh nói rồi gác điện thoại, cố giữ nét mặt bình tĩnh, nhưng giọng nói lại có chút run rẩy, “Cha tôi nói: sư đệ ở bệnh viện đang nguy kịch, tôi phải qua đó một chuyến…”
“Sư đệ… là người đang nằm viện mà ngài nói lúc trước hả?” Chu Ngũ Kim có chút lo lắng: “Vậy bên này… phải làm sao đây?”
“Cứ làm theo lời tôi dặn, sẽ không có vấn đề gì đâu!” Chung Quỷ Linh khoác áo, tùy tay nhặt một bức phác họa dưới đất, xé thành mảnh nhỏ; tiếp theo cầm la bàn, vừa đi vòng quanh biệt thự vừa rải giấy, “Chu tiên sinh, tìm giúp tôi ít đinh sắt!”
“Đinh? Trong nhà không có đinh… hay để tôi cho người đi mua bây giờ?”
“Hết nói nổi! Nhà ông kinh doanh kim khí mà đến cái đinh sắt cũng không có à?” Chung Quỷ Linh vô ngữ nhìn Chu Ngũ Kim, “Vậy thì có bia không?”
“Có! Có! Lúc trước Tiểu Mạn hay kéo bạn về tụ tập, vẫn còn dư…” Dứt lời, Chu Ngũ Kim xuống bếp, lôi ra mấy két bia. Chung Quỷ Linh thành thạo khui hết toàn bộ, sau đó lôi ra một bình thuốc nhỏ, dùng ngón chấm vào dung dịch màu đỏ trong bình, bôi lên nắp chai bia. Xong xuôi, hắn lại đi một vòng quanh nhà, đặt nắp bia lên những chỗ đã rải giấy: “Nhớ kỹ, tôi đi rồi, dù ai gõ cửa cũng không mở, càng không được động vào mấy nắp chai này!”
“Hiểu rồi!” Chu Ngũ Kim gật đầu, “Nhưng chúng tôi vẫn đi lại trong nhà được chứ?"
“Có thể! Miễn đừng động vào mấy cái đó!” Chung Quỷ Linh vừa nói vừa bước đi, tới cửa bỗng dừng lại, “Chu tiên sinh… Có thể cho người đưa tôi đi một chuyến được không?”
“Không thành vấn đề!” Chu Ngũ Kim lập tức gọi người. Chẳng bao lâu sau, chiếc xe Mercedes của ông ta lao vun vút trên con đường ngoại ô vắng vẻ.
Chung Quỷ Linh không giấu nổi vẻ căng thẳng, bởi chuyện xảy ra với sư đệ còn chưa giải quyết triệt để. Lỡ “Địa Nhãn” kia lại tác quái thì nguy.
“Anh có thể lái nhanh hơn không?” Chung Quỷ Linh ngồi ghế phụ, sốt ruột giục lái xe Tiểu Lữ.
“Chung đại sư… Tôi chạy hết cỡ rồi đấy…” Tiểu Lữ lộ vẻ áy náy, “Nói thật, đã lâu rồi tôi không lái xe, hơn nữa còn là xe tự động kiểu mới…”
“Dừng! Anh chuyển chỗ, để tôi lái!”
Trên đường quốc lộ tối đen, chiếc S600 lao vun vút như xe đua, đèn pha quét sáng cả một vùng trời.
Tiểu Lữ ngồi ghế phụ kinh hồn lạc phách, cố hít sâu lấy lại bình tĩnh, bạo gan hỏi: “Đúng rồi, Chung đại sư, vừa rồi ngài bày nắp chai trong phòng… có thể trừ tà sao?”
Tuy lúc này không tiện nói chuyện, nhưng Tiểu Lữ lại hỏi trúng điều khiến Chung Quỷ Linh lo nhất:
Trong Đạo thuật, Thiên thuần dương, Địa thuần âm. 36 Thiên Cương thuộc dương, 72 Địa Sát thuộc âm. Đạo pháp Thanh Vy cho rằng, ngoài các khu vực đặc biệt, thì mỗi căn nhà hay công trình nhỏ đều có chu trình tuần hoàn âm dương riêng biệt.
Thông thường, mỗi căn nhà có khoảng 36 vị trí Thiên Cương — tức 36 điểm tuần hoàn dương khí, nằm trên nóc nhà theo nguyên lý “dương thượng âm hạ”. Những điểm này có thể xác định dễ dàng bằng la bàn. So với “Thất chương” dùng định vị dương khí chung, phương pháp này chính xác hơn nhiều. Ngoài ra còn có 72 vị trí Địa Sát đại diện cho âm khí, nhưng xác định phức tạp hơn, phải dùng sợi tóc treo đồng tiền để dò. Với căn biệt thự nhà họ Chu, sẽ phải mất cả ngày mới tìm xong.
Pháp khí “Tam Thập Lục Thiên Cương Kim Đinh” mà Chung Quỷ Linh sử dụng dựa trên nguyên lý “Thiên Cương tại thiên”: lấy kim khí mang tính dương đặt đúng vị trí Thiên Cương trên mặt đất — để lừa quỷ tưởng đó là nóc nhà, không quấy nhiễu người sống. Tuy nhiên, nếu oán khí quá nặng, quỷ vẫn có thể phát hiện bị lừa. Hơn nữa, thuật pháp này yêu cầu dùng đinh sắt và máu đồng tử, nhưng lần này Chung Quỷ Linh lại dùng nắp chai bia với máu gà thay thế. Có thể trụ được bao lâu, chính hắn cũng không dám khẳng định.
“Chắc không sao đâu!” Chung Quỷ Linh lẩm bẩm, tiện thể tự chấn an bản thân.
Cùng lúc đó, tại biệt thự nhà họ Chu.
“Chu tổng!! Chu tổng!! Mau nhìn này!!” Chu Ngũ Kim đang gà gật ngồi bên giường Chu Tiểu Mạn, bỗng dưng bị tiếng kêu thất thanh của gã thuộc hạ đánh thức.
“Gào cái gì mà gào! Có yêu quái chắc?!” Chu Ngũ Kim giận dữ ngáp dài.
“Chu… Chu tổng… nắp chai… nắp chai…”
“Làm sao thế?” Vừa nghe nắp chai có vấn đề, Chu Ngũ Kim lập tức tỉnh cả ngủ.
“Nắp chai… đang bốc khói!”
Còn tiếp...
Nhận xét
Đăng nhận xét