Chương 9
“Là tranh vẽ mấy ngày nay sao?” Vừa nghe Chung Quỷ Linh nói vậy, Chu Ngũ Kim cũng sửng sốt, “Chẳng lẽ… con bé dẫn thằng nhóc nào về nhà…?”
“Ngài đừng suy nghĩ lung tung…!” Chung Quỷ Linh cũng phục Chu Ngũ Kim, thầm nghĩ người này không hiểu gì về nghệ thuật, hiện con gái đã thành cái dạng này, kẻ làm cha còn ở đó lo chuyện yêu đương, làm sao không biết phân biệt nặng nhẹ thế… “Chu tiên sinh, khu của ông có camera an ninh không?”
“Có! Ngay ở cửa! Trong tiểu khu cũng lắp không ít camera!” Chu Ngũ Kim nói.
“Bây giờ ông đi hỏi ban quản lý, xem mấy ngày nay, có nam thanh niên ra vào tiểu khu hay không!” Chung Quỷ Linh càng xem càng cảm thấy những tranh vẽ này có vấn đề, đặc biệt là mấy bức vo tròn vứt dưới đất. Trước tiên, trong tranh, cơ thể người đàn ông khoả thân đều cân đối, duy chỉ có đôi mắt không phù hợp. Ánh mắt vô cùng kỳ quái, nhìn lâu sẽ thấy toàn thân khó chịu. Hơn nữa, trong số những bức tranh dưới đất, nơi vẽ hỏng đều là đôi mắt, có bức còn không vẽ, hố mắt trắng dã, to thô lố — khiến người lông tơ dựng ngược.
“Đôi mắt khó vẽ đến thế sao? Hay người mẫu này không có mắt? Chẳng lẽ hết thảy đều do Chu Tiểu Mạn tự mình tưởng tượng?” Trong đầu Chung Quỷ Linh đầy dấu chấm hỏi.
“Tiểu Tống! Bây giờ cậu qua phòng quản lý, bảo bọn họ kiểm tra băng ghi hình! Xem có nam giới nào một mình ra vào tiểu khu hay không!” Từ lời nói, có thể thấy Chu Ngũ Kim rất để ý chuyện này…
Sau nửa giờ, Tiểu Tống quay lại, nói ban quản lý đang kiểm tra camera an ninh. Tuy nhiên, theo lời nhân viên bảo vệ trực ở cổng, trong vòng một tuần nay không có người lạ ra vào. Bởi chủ sở hữu biệt thự ở đây không nhiều, ai cũng lái xe riêng, bảo vệ cơ bản đều nhớ mặt bọn họ. Nếu có xe lạ, chuyển phát nhanh hoặc giao hàng muốn vào tiểu khu, đều phải tuân thủ nghiêm ngặt nội quy, đăng ký rõ ràng, được chủ biệt thự xác nhận qua điện thoại mới được vào. Theo số liệu ghi chép, trong vòng một tuần nay không có khách ra vào nhà họ Chu, chỉ có một phong thư chuyển phát nhanh gửi Chu Tiểu Mạn, đã bị cô đích thân lấy đi rồi.
“Thư à?” Chung Quỷ Linh kinh ngạc, “Thời buổi này người trẻ tuổi đều dùng email hay tin nhắn, ai còn gửi thư tay? Chẳng lẽ là quảng cáo linh tinh gì đó?” Chung Quỷ Linh nhíu mày, hỏi: “Chu tiên sinh… liệu có phải lá thư đó gửi cho ông, Tiểu Mạn nhận thay hay không?”
“Không thể nào!” Tiểu Tống chưa kịp mở miệng, Chu Ngũ Kim đã trả lời, “Mấy thư rác đó tôi cũng lười thu, Tiểu Mạn chưa bao giờ quan tâm chuyện của tôi, sao có thể nhận thay?” Nói tới đây, Chu Ngũ Kim lại thở dài, “Cho dù bệnh viện thông báo, bảo con bé đi nhận xác tôi, tôi nghĩ nó cũng không thèm để ý…”
“Chu tiên sinh… Đừng ở đây nói mấy lời không may mắn!” Chung Quỷ Linh trầm sắc mặt, giọng cũng lạnh đi mấy phần.
“Ây da! Ngài xem này, sao tôi lại nói tầm bậy thế chứ!” Thấy Chung Quỷ Linh quan tâm đến an nguy của mình, Chu Ngũ Kim còn rất vui mừng, nào hay ý nghĩ thật sự của Chung Quỷ Linh chính là: nếu ông chết, ai thanh toán tiền cho tôi…?
“Chắc là thư của Tiểu Mạn! Hình như… rất quan trọng!” Lúc này Tiểu Tống mới chịu mở miệng, “Ban quản lý nói, mấy ngày nay Tiểu Mạn đã gọi điện thoại đến phòng quản lý ba bốn lần, dò hỏi có thư gửi đến hay không… Hơn nữa, trong sổ đăng ký có ghi lại thông tin của Tiểu Mạn, cho nên họ còn nhớ rất rõ, lá thư chính là gửi cho Tiểu Mạn…”
“Sổ đăng ký… gửi cho Tiểu Mạn… Chu tiên sinh! Nhất định phải tìm ra lá thư này!” Chung Quỷ Linh giật mình tỉnh ngộ, “Mọi chuyện… rất có thể do lá thư này gây ra!”
“Lẽ nào lại như vậy? Trên lá thư có gì không sạch sẽ sao?” Chu Ngũ Kim khó hiểu.
“Không có!” Chung Quỷ Linh nói, “Chu tiên sinh, nhà ông có mạng hay không?”
“Có!” Chu Ngũ Kim bối rối gật đầu, “Bình thường tôi chỉ xem cổ phiếu… ngài muốn kết nối bây giờ sao?”
“Vậy thì đúng rồi…” Chung Quỷ Linh đứng dậy, dùng tay vỗ vỗ chiếc laptop trên bàn làm việc, “Trong phòng có internet, còn cả máy tính, nếu muốn trao đổi thông tin/hình ảnh, hoàn toàn có thể gửi qua mạng, cho dù không bước chân ra khỏi nhà! Thế nhưng… có một số thứ không thể gửi qua internet…”
“Không thể gửi qua internet… là thứ gì chứ?” Chu Ngũ Kim không giấu nổi vẻ hoảng sợ.
“Ví như… cái này!” Chợt thấy trên tay Chung Quỷ Linh xuất hiện một lá bùa, “Tôi đoán, Tiểu Mạn cũng không bị thứ gì nhập thân, sở dĩ cô ấy biến thành như vậy, không phải nhà ở có vấn đề… Tôi nghi… có người xúi dục Tiểu Mạn… hoặc có thể nói là…… dụ dỗ! Lợi dụng việc khiến Tiểu Mạn hứng thú, từng bước hướng dẫn cô ấy dẫn họa vào người, rốt cuộc thành ra bây giờ…” Chung Quỷ Linh trầm ngâm một hồi, nói tiếp, “Chu tiên sinh, thực không dám giấu diếm, tôi cảm thấy, có người muốn đối phó ông! Nói cách khác, chính là… đối phó nhà họ Chu! Ban đầu tôi đã hoài nghi, cha cùng bốn người anh của ông không bị thứ gì nhập thân, mà là bị người cố ý hại chết! Hiện tại xem ra, mục tiêu kế tiếp của người kia không phải ông, mà là Tiểu Mạn!” Dứt lời, Chung Quỷ Linh phân tích sơ lược về “Sát cục” cho Chu Ngũ Kim nghe.
Chu Ngũ Kim không khỏi nhíu mày, “Có người muốn đối phó tôi…? Nhưng… vì cái gì chứ? Đối phó anh tôi, đối phó tôi, điều này cũng dễ hiểu! Nhưng vì sao lại muốn hại Tiểu Mạn…!? Con bé vẫn còn là đứa trẻ…!!” Chu Ngũ Kim nghiến răng nghiến lợi, hai tay nắm chặt, chậm rãi ngồi xuống giường, “Là hắn! Nhất định là hắn!!” Chu Ngũ Kim bỗng đứng bật dậy, ánh mắt lóe hung quang.
“Ai?” Chung Quỷ Linh cau mày.
“Dương Lượng!” Chu Ngũ Kim nghiêm túc nói.
“Dương Lượng là ai?”
“Oan gia!” Chu Ngũ Kim hung hăng đáp, “Tôi mở cửa hàng, hắn liền mở đối diện, tranh giành khách hàng; tôi làm đại lý sản phẩm, hắn liền nhập hàng tương tự từ nơi khác, sau đó bán ra thị trường với giá thấp hơn, cố tình ngáng đường tôi… Tôi làm cái gì, hắn đều bắt chước làm theo. Đôi bên vốn có thể cùng có lợi, nhưng hắn thà để mình chịu thiệt, nhất định không chịu để tôi kiếm tiền… tôi đã đi xem bói, tiên sinh bảo mệnh tôi có oan gia, tôi nghĩ… ngoài hắn, chắc chẳng còn ai khác…”
“Tôi thấy chưa chắc…” Chung Quỷ Linh nói, “Bắt đầu từ cha ông, cho tới khi Tiểu Mạn xảy ra chuyện, ước chừng có bốn năm thời gian, đã chết bốn người, chỉ riêng ông không việc gì. Nếu do đối thủ cạnh tranh làm, hại mình ông là đủ, việc gì phải mất bốn năm hại cả anh em nhà ông? Hơn nữa, cha ông cùng Tiểu Mạn hoàn toàn không dính líu đến việc làm ăn của ông, hắn cần gì phải hại bọn họ?”
“Cái này…” Nghe Chung Quỷ Linh phân tích, Chu Ngũ Kim không khỏi sửng sốt, liếc mắt đánh giá người thanh niên trước mặt một lần nữa, “Chung đạo trưởng, hiện tại tôi nên làm gì?”
“Tốt nhất là tìm được lá thư kia! Cùng với người viết thư!” Chung Quỷ Linh đứng dậy, hai tay chắp sau lưng, đi qua đi lại suy nghĩ.
“Chuyện này nói dễ hơn làm!” Chu Ngũ Kim bộ dáng ỉu xìu, “Cho dù tìm được lá thư, nếu người gửi chính là hung thủ, chẳng lẽ ngu đến mức ghi lại địa chỉ nhà mình?”
Chung Quỷ Linh tiện tay cầm lấy một tấm phác hoạ, “Người này, ánh mắt rất quái lạ… Chu tiên sinh, tôi tin hắn không phải do Tiểu Mạn tưởng tượng ra, mà là một người!”
“Thế là ý gì? Ngài muốn… tìm người này sao?” Chu Ngũ Kim tiếp nhận bức vẽ, ngắm một hồi, lại nhìn sang Chung Quỷ Linh, “Tìm bằng cách nào?”
Còn tiếp...
Nhận xét
Đăng nhận xét