Chương 8

Trước cửa phòng giải phẫu. 

Cầm bản báo cáo sức khỏe của sư đệ, Chung Quỷ Linh suýt chút nữa ngồi bệt xuống đất: 

“Bệnh nhân Lục Hiếu Trực — hiện đang nằm viện trị liệu.
Chẩn đoán: lồng ngực xuất huyết bên trong, xương hông dập vỡ, gãy xương đùi trái, ống chân phải rạn nứt, tuy đang tích cực cứu trị, nhưng bệnh tình vẫn có xu hướng chuyển biến xấu, bất cứ lúc nào cũng có thể nguy hiểm tính mạng. Dù vậy, bệnh viện vẫn sẽ toàn lực cứu chữa, đồng thời thông báo với ngài: Vì bảo toàn tính mạng bệnh nhân, bệnh viện đã căn cứ tình hình thực tế, tiến hành giải phẫu khẩn cấp mà chưa có sự đồng ý của gia đình, mong người nhà bệnh nhân thông cảm và phối hợp, nếu ngài còn có yêu cầu khác, sau khi nhận được “Bản báo cáo” này, kịp thời phản ánh với bệnh viện…”

“Thế này… thế này khác gì đụng phải xe lửa…” Cầm bút trên tay, Chung Quỷ Linh run run viết xuống tên mình, “Bác sĩ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao lại thành ra như vậy!?” 

Bác sĩ chỉ vào mấy người thắt cà vạt bên cạnh: “Anh hỏi bọn họ thì biết! Bệnh nhân do bọn họ đưa tới!” Theo hướng tay bác sĩ, Chung Quỷ Linh thấy trên hành lang có mấy người mặc sơ-mi đeo cà vạt đang ngó nghiêng trước cửa phòng giải phẫu, thỉnh thoảng lại thì thầm một hai câu. 

“Xin chào!” Chung Quỷ Linh đi đến trước mặt bọn họ, cố nở một nụ cười xã giao, “Cảm ơn các vị đưa em tôi vào viện…” 

“Ngài là anh của Lục tiên sinh sao?” Nghe Chung Quỷ Linh gọi Lục Hiếu Trực là “em”, một người lập tức bày ra vẻ mặt tươi cười: “Chúng tôi là nhân viên Công ty Phát triển Địa ốc Kim Thạch. Hôm nay, Lục tiên sinh cùng Tổng giám đốc của chúng tôi ra ngoài làm việc, trên đường trở về công ty thì xảy ra tai nạn. Tôn tổng kêu chúng tôi đưa Lục tiên sinh tới đây…”
 
“Tôn tổng?” Trong đầu Chung Quỷ Linh đầy dấu chấm hỏi, “Tôn tổng nào cơ?” 

“Là ông chủ Công ty chúng tôi…” Người kia cười càng tươi, “Lúc ấy Tôn tổng cũng bị ngoại thương nhưng không nghiêm trọng, đến bệnh viện khám xong liền quay về, bảo chúng tôi ở đây theo dõi tình hình…” 

“Ông chủ công ty mấy người ra ngoài làm việc… cùng em tôi…?” Chung Quỷ Linh cau mày, “Các người biết họ đã làm gì không?” 

“Cái này chúng tôi cũng không biết…” Người kia lắc đầu, “Đúng rồi, Tôn tổng bảo tôi giao cái này giao cho người nhà Lục tiên sinh…” Dứt lời, anh ta thò tay vào túi, lấy ra một chiếc phong bì đưa cho Chung Quỷ Linh. 

Tiếp nhận phong thư, Chung Quỷ Linh mở ra xem, bên trong là một tấm thẻ ngân hàng mới tinh, ngoài ra còn có một tờ giấy, mặt trên viết sáu con số “512212”, không cần nghĩ cũng biết là mật mã. 

Chung Quỷ Linh trầm ngâm một hồi, quay sang hỏi: “Nói thật đi, em tôi gặp nạn… liên quan đến Tôn tổng của các người hay không?” 

“Ấy ấy người anh em, tuyệt đối đừng hiểu lầm! Vừa rồi Tôn tổng đã dặn, đây là tiền thù lao của Lục tiên sinh — là Tôn tổng mời Lục tiên sinh làm việc, không liên quan gì đến tai nạn giao thông! Chiếc xe gây tai nạn cũng không phải của công ty chúng tôi. Tài xế say rượu lái xe, đã bị cảnh sát đưa đi!” Người kia nói tiếp: “Còn nữa, muốn chữa khỏi thương tích của em ngài, ít nhất cũng tốn mấy vạn. Vừa rồi Tôn tổng đã ký chi phiếu, ứng trước toàn bộ tiền thuốc men!” 

“Tôn tổng tìm em tôi làm việc?” Chung Quỷ Linh nửa tin nửa ngờ, thầm nghĩ: ngày thường sư đệ toàn làm mấy việc như sơn tường lát gạch, chẳng lẽ Công ty địa ốc thuê người làm việc cũng phái xe đưa đón? 

“Đúng vậy! Hình như đã xong việc, nhưng không ngờ Lục tiên sinh lại xảy ra chuyện! Tôn tổng rất lấy làm tiếc…” Người kia nói, “Kể ra đúng là kỳ quái, thời điểm xảy ra sự cố, xe tải vốn lao về hướng Tôn tổng nhưng chẳng biết vì sao ông chủ không có việc gì, còn Lục tiên sinh lại thành ra như vậy. Hơn nữa theo lời Tôn tổng, tốc độ xe tải khi ấy cũng không nhanh, Lục tiên sinh có thừa thời gian tránh né… vậy mà cậu ấy như bị mất hồn, đứng ngây người tại chỗ — Quả đúng là tà môn! Haizz… người anh em, chuyện này tuyệt đối là ngoài ý muốn! Không liên quan gì đến công ty chúng tôi cũng như Tôn tổng!” 

“Ngoài ý muốn?” Chung Quỷ Linh thở dài. Trong mắt hắn, việc này tuyệt đối không phải ngoài ý muốn, đặc biệt sau khi nghe nói sư đệ giống như đồ ngốc, đứng im tại chỗ không biết tránh né, liền càng cảm thấy kỳ quái, “Xin hỏi… Công ty các vị ở đâu?” 

Sau khi Chung Hải Thần vào bệnh viện, Chung Quỷ Linh liền đón xe đến tòa nhà văn phòng Công ty Phát triển Địa ốc Kim Thạch, đáng tiếc được thông báo Tôn tổng không ở công ty, có lẽ mấy ngày tới cũng vắng mặt. Chung Quỷ Linh lại đón xe quay về bệnh viện, đang lúc muốn trả tiền, hắn lập tức choáng váng: “Chết tiệt, ví tiền đâu rồi…?” Lục hết túi trên người vẫn không tìm ra, hai chân Chung Quỷ Linh bỗng mềm nhũn. Trong ví không chỉ có phiếu lương tháng này, chứng minh thư cùng hơn trăm đồng tiền mặt, mà còn cả thẻ ngân hàng do Công ty Địa ốc đưa, kèm theo mảnh giấy ghi mật mã… Chung Quỷ Linh không dám nghĩ tiếp, trong lòng thầm mắng Thập Thế Ai Sát. Tuy mình đã quen gặp xui xẻo, nhưng chuyện lần này không nhỏ, đến tiền thù lao sư đệ dùng mạng đánh đổi cũng mất — nếu sư đệ tỉnh lại, không chừng sẽ liều mạng với mình. Vì thế sau khi gọi điện thoại kêu cha xuống lầu trả tiền xe, việc thứ nhất Chung Quỷ Linh làm chính là quay lại Công ty Phát triển Địa ốc Kim Thạch. Nào ngờ lúc này công ty đã tan ca, cửa đã bị khóa, trong toà nhà chỉ còn mấy bảo vệ trực ban. Thấy Chung Quỷ Linh hỏi về ví tiền, bọn họ đều nói mình vừa thay ca, mai quay lại hỏi mấy người ca sáng… 

“Mẹ nó… Chờ xong việc của sư đệ Lục Hiếu Trực, cho dù đồng quy vu tận, lão tử cũng phải loại trừ Thập Thế Ai Sát… suốt ngày giở trò hành hạ, còn để người ta sống nữa hay không…!” 

Sau khi gọi điện báo mất giấy tờ, Chung Quỷ Linh đúng là muốn tìm chỗ thắt cổ. Bình thường kiếm dăm ba đồng nuôi thân đã khó, ai ngờ hôm nay mất hết số tiền lớn… Uổng phí mấy chục đồng tiền xe mà chẳng có thu hoạch gì, Chung Quỷ Linh lâm vào tuyệt vọng, bất đắc dĩ quay về bệnh viện. Chung Hải Thần nghĩ con trai có việc cần làm nên quyết định ở lại bệnh viện, bảo Chung Quỷ Linh về nhà trước.

“Mẹ kiếp… thật đúng là họa vô đơn chí!” Sau khi lẩm bẩm mắng vài câu, Chung Quỷ Linh buồn bã về nhà…


Còn tiếp...



Nhận xét