Chương 8

Sau khi thu xếp cho con gái, lúc này Chu Ngũ Kim cũng không biết nên xưng hô thế nào với Chung Quỷ Linh, “Tiểu Chung… à… không không, Chung đạo trưởng… khi nào chúng ta bắt đầu…?”


“Bắt đầu? Bắt đầu cái gì?” Chung Quỷ Linh lộ vẻ khó hiểu.


“Thì trục xuất thứ trên người Tiểu Mạn… bắt nó rời khỏi người con bé…!” Mặt Chu Ngũ Kim như đưa đám, “Thứ này quấy nhiễu đã lâu, tôi sợ thân thể Tiểu Mạn chịu không nổi!”


“Ồ, Chu tiên sinh còn biết cái này nữa à?” Chung Quỷ Linh kinh ngạc thốt lên, “Ông từng trải qua trường hợp này sao?”


“Không! Nhưng tôi đã thấy qua…” Chu Ngũ Kim cắn  răng nhăn nhó, “Cậu nói xem, tôi đã tạo nghiệt gì đây!”


“Chu tiên sinh, như tôi đã nói, chuyện này trước tiên phải điều tra rõ ràng mới có thể xử lý! Khả năng mấy thứ đó chủ động công kích người là rất nhỏ, trừ phi con người quấy nhiễu chúng trước tiên!” Chung Quỷ Linh ngồi xuống sofa trong phòng khách trên, “Chu tiên sinh, tôi muốn biết con gái ông đã trải qua chuyện gì… Đặc biệt từ hôm qua cho tới hôm nay!”


Vừa nghe, Chu Ngũ Kim lập tức lộ vẻ khó xử, “Chung tiên sinh, không dối gạt ngài, hai ngày này tôi… tôi…”


“Thế nào? Ông không ở nhà sao?” Chung Quỷ Linh khá bất ngờ.


“Tôi… tôi bận việc bên ngoài … cho nên…” Chu Ngũ Kim ấp úng nói.


“Buổi tối thì sao? Cũng bận việc luôn à…?”


“Đúng vậy… gần đây công ty có không ít hợp đồng… cho nên… cho nên…” Chu Ngũ Kim càng nói càng mất tự tin.


“Ngài… haizz, người làm cha như ông cũng quá thiếu trách nhiệm rồi đó…” Chung Quỷ Linh cau mày, thầm nghĩ: chẳng trách con gái không muốn nói chuyện với ông, cho dù công việc nhiều đến đâu, chẳng lẽ còn bận cả ban đêm? Con gái nửa năm mới về một chuyến, vậy mà bỏ mặc người ta ở nhà, còn mình ra ngoài chơi bời, thế này còn xứng đáng làm cha ư?


“Haizz… cho dù về, con bé cũng không để ý đến tôi…” Chu Ngũ Kim lắc đầu nói.


“Cô ấy về bao lâu rồi?” Chung Quỷ Linh hỏi.


“À… khoảng… bốn năm ngày trước …” Chu Ngũ Kim thở dài, “Thật ra tôi đã sớm cảm thấy không thích hợp, tính cách Tiểu Mạn hướng ngoại, kỳ nghỉ lần trước về nhà, ba ngày hai đầu tụ tập với bạn bè, hoặc ra ngoài du lịch… Bất quá lần này… vừa về nhà con bé liền chui vào trong phòng, không đi chơi cũng không liên hệ bạn bè, ngoại trừ gọi cơm hộp, thời gian còn lại liền đều không chịu ra ngoài, không biết cả ngày làm gì trong phòng, tôi cũng muốn mang con bé đi dạo, mua sắm giải khuây, tôi cũng muốn làm tốt trách nhiệm người cha! Nhưng Tiểu Mạn không để ý đến tôi, chỉ cần gõ cửa phòng, là con bé lại la hét, tôi nghĩ con gái đến tuổi dậy thì cho nên không để ý, cứ nghĩ từ từ qua hai ba năm con bé sẽ hiểu chuyện … ai ngờ lại thành ra thế này…”


“Con gái ông nhảy lầu khi nào?” Vừa nghe Chu Ngũ Kim nói, Chung Quỷ Linh không khỏi giật mình.


“Khoảng 5 giờ sáng…” Chu Ngũ Kim nói, “Khi ấy tôi không có nhà, là bảo an trong tiểu khu phát hiện, quản lý gọi điện thoại bảo tôi mau quay về… nghe nói nhảy lầu, tôi cũng cho rằng con bé chịu đả kích gì đó, nhưng về đến nhà mới phát hiện… chuyện căn bản không phải như vậy! Cho nên mới nhanh chóng gọi điện thoại cho Phương tiên sinh!”


“Đêm qua ông cũng không về nhà?” Chung Quỷ Linh bĩu môi, thầm nghĩ ông còn không biết xấu hổ, cái gì mà làm tốt trách nhiệm người cha, thế này là tốt sao?


“Ai da, tôi thật sự rất bận! Tôi…. Haizzz! Một lời khó nói hết!” Dường như Chu Ngũ Kim cũng nhận ra sự khinh thường của Chung Quỷ Linh, lộ vẻ lúng túng, “Chung đạo trưởng, giờ không phải lúc truy cứu trách nhiệm, ngài mau nghĩ cách cứu con gái tôi!”


“Phòng Tiểu Mạn ở đâu?…” Chung Quỷ Linh hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn quanh, toà biệt thự này thực không nhỏ, cao ba tầng lầu, mỗi tầng có thể thấy ít nhất năm sáu cánh cửa.


Theo Chu Ngũ Kim dẫn dắt, Chung Quỷ Linh đi đến một gian phòng có ban công trên lầu hai, diện tích hơn 30 mét vuông, trong này bừa bộn, khắp nơi dán tranh vẽ, mặt đất trải đầy giấy nháp vo tròn, khiến người không có chỗ đặt chân, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, đánh chết Chung Quỷ Linh cũng không tin đây là phòng của một cô gái; kéo mở hai tấm cửa kính đi ra ban công, không thấy gì hết, bồn hoa cũng không có.


Chung Quỷ Linh lấy la bàn ra kiểm tra, đúng như lời Phương Vân Chủ nói, hết thảy đều bình thường.


“Ai da! Cái đồ xui xẻo này!” Trong lúc Chung Quỷ Linh còn đắm chìm trong suy nghĩ, Chu Ngũ Kim bỗng dưng nổi trận lôi đình, cầm mấy bức tranh vẽ mắng mỏ không ngừng.


“Làm sao thế?” Chung Quỷ Linh kinh ngạc.


“Chung đạo trưởng… ngài xem….” Chu Ngũ Kim đưa mấy bức tranh cho Chung Quỷ Linh, liếc mắt nhìn, hắn không khỏi dở khóc dở cười, Thì ra trên giấy vẽ đều là đàn ông khoả thân, tư thế khác nhau, trong đó có rất nhiều bức đã hoàn chỉnh, một số dở dang, hình như là vẽ hỏng.


“Cái này làm sao?” Chung Quỷ Linh lật qua lật lại tập tranh, cảm thấy không có vấn đề “Chu tiên sinh, cái này gọi là nghệ thuật, ông có thấy trên trần đại sảnh nhà ga Thiên Tân không, chẳng phải đều là thế này sao…?”


“Nhưng ngài… ngài xem xem… mấy bức tranh này họa đều vẽ một người…”   Mặt Chu Ngũ Kim nhăn thành một đống, “Ở nhà ga có cả trai lẫn gái, còn con tôi vẽ… nhiều như vậy mà chỉ  là một người…”


“Ừm, là cùng một người…” Thật ra Chung Quỷ Linh cũng chú ý tới điểm này, nhưng với hắn đây không có gì lạ, trường mỹ thuật nào chẳng dùng người mẫu quen thuộc, mà nhiều học sinh tập chung vẽ cùng một mẫu, giữa thanh thiên bạch nhật, vấn đề đâu ra… “Chu tiên sinh, giờ không phải lúc tức giận…! Ông nghĩ kỹ lại coi, gần đây trong nhà có ai từng ra vào? Hoặc như ông đã mua vật gì tà môn?”


“Ai da, gần đây tôi…” Chu Ngũ Kim nghe Chung Quỷ Linh hỏi lại điều này, lập tức bối rối “Chung đạo trưởng, gần đây tôi…tôi không về nhà…”


“À… hiểu rồi!” Chung Quỷ Linh khoát tay, tỏ vẻ không thành vấn đề.


Tuy nhiên, Chung Quỷ Linh vẫn cảm thấy có chút quỷ dị, “Chu tiên sinh, nhà ông có người giúp việc hay không?”


“Không có, lúc Tiểu Mạn lên cao trung có thuê mấy người, nhưng chẳng ai hợp với con bé… cho nên về sau không thuê nữa… chỉ còn một người ở thành phố, chủ yếu nấu cơm/dọn dẹp cho Tiểu Mạn…” Chu Ngũ Kim nghĩ một hồi, nói tiếp “Về sau dọn đến đây, Tiểu Mạn suốt ngày ở trường, tôi lại không thường xuyên về nhà, vì thế cũng không thuê ai…, chỉ thỉnh thoảng gọi dịch vụ đến vệ sinh…”


“Căn phòng của Tiểu Mạn… chẳng lẽ hơn nửa năm qua chưa từng dọn dẹp?” Chung Quỷ Linh thắc mắc.


“Căn phòng này đã được thu dọn! Trước khi Tiểu Mạn về, tôi phải tìm người tổng vệ sinh! Không riêng gì phòng này, toàn bộ căn nhà đều rối loạn lung tung, đến nỗi không có chỗ đặt chân.”


“Đã được thu dọn?” Chung Quỷ Linh cau mày, tùy tay nhặt cục giấy vo tròn trên mặt đất, mở ra xem, cũng là vẽ người khoả thân, vẫn là cùng một người, có vẻ như vẽ hỏng… “Nhiều tranh như vậy, đều vẽ trong mấy ngày này sao…!? Chẳng lẽ…?”


Còn tiếp...



Nhận xét