Chương 7

Sau khi chôn cất sư phụ, Chung Quỷ Linh dẫn sư đệ về Thiên Tân. Lúc này, cha mẹ Chung Quỷ Linh đã tóc bạc đầy đầu, thấy con trai trở lại, cả nhà đương nhiên vui mừng khôn xiết. Tuy nhiên, bọn họ lại phải đối mặt một vấn đề nan giải. Thiên Tân không giống với sơn thôn, tùy tay ném cục đá, có thể đập trúng người tốt nghiệp đại học không việc làm. Trong xã hội cạnh tranh khốc liệt này, con trai chỉ có tấm bằng tiểu học từ mười mấy năm trước, sao có thể kiếm sống đây?

Hai người chạy vạy, nhờ vả khắp nơi, rốt cuộc cũng giúp sư đệ của Chung Quỷ Linh - Lục Hiếu Trực - có được hộ khẩu ở vùng nông thôn ngoại thành. Nhưng có hộ khẩu không đồng nghĩa với chuyện xin được việc làm. Chung Quỷ Linh còn đỡ, tuy không có bằng cấp nhưng được cái mồm miệng khéo léo, nhiều năm thay sư phụ bán thuốc đã luyện được cách đẩy mạnh tiêu thụ — không bao lâu sau đã tìm được công việc bán đồ uống trong cửa hàng. Mặc dù tiền lương rất ít, nhưng lại có hoa hồng, cũng đủ nuôi sống bản thân. Sư đệ Lục Hiếu Trực của hắn thì không may mắn như vậy. Công việc lao lực, vất vả đến mấy cậu ta cũng sẵn lòng làm, nhưng vì trên mặt có vết bớt, đến hộ nông dân cũng không dám nhận. Đến thành phố đã hai năm, vậy mà chỉ tìm được vài việc thời vụ, hàng ngày ăn ở nhờ nhà họ Chung. Tuy Chung Quỷ Linh và cha mẹ không nói gì, nhưng bản thân Lục Hiếu Trực vẫn luôn cảm thấy ngại ngùng, quyết tâm phải tìm được một công việc ổn định — dù vẫn ở nhà họ Chung, nhưng ít nhất có thể góp chút tiền sinh hoạt…

Hôm nay như mọi ngày, Lục Hiếu Trực lại đến chợ lao động tìm việc. Bỗng thấy một chiếc Mercedes-Benz màu đen từ xa phóng tới, mắt trái giật giật mấy cái, cậu ta liền đứng bật dậy, lao ra chắn giữa đường. Tài xế lập vội đạp phanh, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh túa ra như tắm. Phát hiện chặn đường là một tên lao động tự do có khuôn mặt xấu xí, chủ xe mở cửa, xắn tay áo muốn đánh người, ai ngờ bị Lục Hiếu Trực một chiêu ấn xuống nắp ca-pô. Thấy mình không phải đối thủ, chủ xe ngoài miệng không phục, nhưng cũng không dám chống cự.
“Xe của ông lát nữa sẽ xảy ra chuyện, nhẹ thì tai nạn đổ máu, nặng thì xe nát người vong. Tôi cứu ông, ông còn mắng tôi sao?” Tính Lục Hiếu Trực vốn không thích nói nhiều, nhưng thời khắc này không giải thích không được.

Nghe Lục Hiếu Trực nói vậy, chủ xe càng thêm tức giận, mắng chửi ngày càng khó nghe, xung quanh là đám đông xem náo nhiệt, có điều trông Lục Hiếu Trực bộ dáng “Dọa người”, hình như còn biết chút công phu, cho nên không ai dám tiến lên lo chuyện bao đồng. Chẳng bao lâu sau, hai nhân viên bảo vệ của chợ lao động mau chóng qua đây, Lục Hiếu Trực dứt khoát buông chủ xe ra, ngắt mấy cọng cỏ dại ven đường, buộc lại thành nhánh, cắm lên kính chắn gió, “Cỏ còn thì ông cứ lái, mất thì lập tức dừng xe. Không cần dừng lâu, vài giây là được…” Lục Hiếu Trực bị bảo vệ giữ chặt tay, vẫn cố dặn dò tài xế: “Cỏ không còn nhất định phải dừng xe! Không cần dừng lâu! Nhưng nhất định phải dừng…!”

Nhìn tên lao động quái dị bị bảo vệ đưa đi, chủ xe không khỏi buồn bực, “Chẳng lẽ là kẻ điên?” Có điều cẩn thận nghĩ lại, phát hiện lời “Kẻ điên” nói mặc dù khó nghe, nhưng thà tin còn hơn, vì thế chủ xe cũng không động đến nhánh cỏ trên kính chắn gió…

Kể ra cũng lạ, do có việc gấp cần làm, chủ xe chạy trên đường cao tốc, tốc độ lên đến 160km/h, nhánh cỏ không hề nhúc nhích, vậy mà vừa rời đường cao tốc, tốc độ xe chưa đến 30km/h, nhánh cỏ bỗng dưng bay vèo đi mất, thấy vậy, chủ xe theo bản năng lập tức giẫm phanh, mấy chiếc xe đằng sau cũng vì thế mà suýt đâm liên hoàn. Thực không thể hiểu nổi, ngay lúc chủ xe chuẩn bị chạy tiếp, trên đỉnh đầu bỗng nổ vang một tiếng; chiếc xe trọng tải lớn lật nghiêng, từ trên cầu vượt rơi xuống dưới, văng xa hơn ba mươi mét mới chịu dừng lại. Chủ xe Mercedes-Benz sợ hết hồn — nếu vừa rồi không dừng lại một chút, chỉ e ông ta đã “ngồi trên bàn thờ”!

Sau chuyện này, chủ xe dứt khoát hoãn lại toàn bộ công việc, quay đầu xe chạy một mạch về Thiên Tân, thẳng đến chợ lao động có người làm thuê cắm nhánh cỏ lên xe mình.

Lúc này, Lục Hiếu Trực đang ở trong phòng bảo vệ nghe giáo huấn, vừa thấy chủ xe Mercedes-Benz quay lại bảo lãnh kẻ gây rối, chủ nhiệm bảo an không thể tin vào mắt mình. Đương sự nói hai người là bạn bè, ban nãy chỉ đùa vui mà thôi. Thấy chủ xe hình như là người “Có địa vị”, chủ nhiệm bảo an cũng không làm khó, giáo dục vài câu rồi thả Lục Hiếu Trực, tiếp theo chủ xe trực tiếp trở Lục Hiếu Trực đến một nhà hàng cao cấp.

Trên bàn ăn, Lục Hiếu Trực kể: vừa nãy mình thấy bốn người nâng bốn bánh xe, nên biết chiếc xe này sớm muộn cũng xảy ra chuyện. Chủ xe nghe xong hai mắt trợn tròn, dứt khoát gọi Lục Hiếu Trực là thần tiên.

Nói một hồi, Lục Hiếu Trực biết được chủ xe này họ Tôn, là tổng giám đốc một công ty địa ốc, vì thế liền muốn nhờ ông ta tìm việc làm. Còn ông chủ Tôn sau khi biết Lục Hiếu Trực là đệ tử Thanh Vy Giáo, giỏi thuật pháp đuổi quỷ trấn tà, liền giống như gặp được cứu tinh, nói có vụ làm ăn lớn cần Lục Hiếu Trực hỗ trợ, đồng thời hứa trả mười vạn tiền thù lao nếu xong việc. Mười vạn tệ! Đối với kẻ không có nổi mười đồng trên người như Lục Hiếu Trực, đây chắc chắn là con số trên trời, cho nên chưa hỏi rõ là làm gì đã mù quáng gật đầu đồng ý ông chủ Tôn.

Theo lời ông chủ Tôn, gần đây mình mua lại một khu đất, nhưng lại gặp phải một hộ thuộc diện cưỡng chế, sống chết cũng không chịu chuyển nhà. Công ty thậm chí đã hứa tăng phí di dời lên gấp năm lần, gặp phải sự tình như vậy, chủ đầu tư đương nhiên không dễ thỏa hiệp. Người nhà hộ này bắt đầu dùng nhảy lầu uy hiếp, trong lúc cùng đại diện công ty đàm phán, ai ngờ không may trượt chân, ngã xuống từ lầu sáu, tử vong tại chỗ.

Đụng phải sự tình này, đương nhiên chủ đầu tư không muốn làm rùm beng, vì thế đưa nhà người chết một khoản tiền cho êm chuyện. Ai ngờ thời điểm khởi công lại xảy ra chuyện, trong lúc  xây móng công trình, có một cây cọc đóng kiểu gì cũng không xuống, mà vị trí của nó trùng với nền của hộ bị cưỡng chế.

Mời chuyên gia địa chất rồi kiến trúc sư đến hiện trường khảo sát — đều không có kết quả. Ông chủ Tôn cũng từng mời “cao nhân”, nhưng sau khi bọn họ trông thấy cây cọc, ai cũng tỏ vẻ bất lực, khẳng định đây là “Địa Nhãn”. Nếu có oan hồn, chắc chắn sẽ trở nên vô cùng cường đại, không dễ bị thu phục.

“Địa Nhãn!?” Vừa nghe ông chủ Tôn nói vậy, sắc mặt Lục Hiếu Trực cũng lộ vẻ khó xử. Mặc dù tên các loại Oán nghiệt có thể khác nhau tùy theo cách gọi trong từng giáo phái, nhưng “Địa Nhãn” chỉ có một:

Từ thời thượng cổ, phần lớn môn phái trong Đạo giáo đã hình thành hệ thống lý luận về đường đi của “Sinh khí” — coi đây là căn cứ chủ yếu để định thời điểm và địa điểm làm pháp sự. “Sinh khí” là khí tức phát ra từ “sinh linh” (1), bao gồm cả Dương khí lẫn Âm khí. Giải thích theo khoa học hiện đại, nó tương ứng với hướng đi của từ trường hoặc sóng điện sinh học do vật sống tạo ra.

Tại thành phố, do kiến trúc lộn xộn và sóng điện từ dày đặc, các sinh vật nhỏ như chuột, chim sẻ bị rối loạn phương hướng. Nhưng ở vùng quê, nếu quan sát kỹ sẽ thấy ổ chuột, hang thỏ hay tổ kiến thường cùng hướng. Dù miệng hang lệch nhau, nhưng nếu đi sâu vào bên trong, hướng đi lại đồng nhất. Thời kỳ Cách mạng Văn hóa, nhiều người đi bắt chuột phát hiện hang chuột thường uốn cong theo hình chữ “n”, hoặc bất ngờ rẽ gấp 90 độ. Khoa học cho rằng chuột làm vậy để tránh thiên địch, nhưng theo Đạo gia, đó chính là đường đi của “Sinh khí”.

Ngày xưa, pháp sự chủ yếu nhằm cầu phúc trấn tà cho người sống nên thường dùng Dương khí trong Sinh khí. Vì vậy các đạo phái tập trung nghiên cứu Dương khí, còn hiểu biết về Âm khí thì ít hơn. “Địa Nhãn” — khái niệm mô tả hướng đi giao hội của Âm khí — chính là một trong những tầng hiểu biết sâu nhất của cổ nhân.

Theo đạo pháp Thanh Vy, Dương khí trong một thành trấn thường chia làm bảy tuyến chính gọi là “Thất Chương”, gồm: Giang Hoàn Chương, Canh Ưng Chương, Đồng Khuếch Chương, Đại Lương Chương, Hoang Giai Chương, Cốt Mão Chương và Tường Mão Chương. Mỗi “chương” ứng với một vì sao trong Bắc Đẩu Thất Tinh. Dựa vào tinh tượng, la bàn hoặc “hí thủy” (2), pháp sư có thể xác định vị trí của Thất Chương để dò hướng đi Dương khí. Nếu bố cục địa hình đặc biệt, Dương khí có thể giao hội tại một điểm, trong đạo pháp Thanh Vy gọi là “Địa Hằng”.

Tương ứng với Thất Chương Dương khí, đường đi Âm khí được gọi là “Thất Dư”, gồm: Sát Không Dư, Tống Oán Dư, Trục Oán Dư, Xích Đỉnh Dư, Khôn Nguyên Dư, Cộng Trùng Dư — sáu cái đầu tương ứng với sáu ngôi sao của Nam Đẩu, còn lại là “Không Dư”. Trong điều kiện bình thường, sáu Dư đầu cho thấy rõ hướng Âm khí, nhưng nếu xuất hiện hiện tượng Âm khí giao hội thì phải dùng “Không Dư” để định vị điểm giao — cũng chính là “Địa Nhãn” đã nói.

Tại khu dân cư, Dương khí mạnh hơn Âm khí nên hiện tượng Âm khí giao hội không thường thấy. Tuy nhiên, hiếm gặp không có nghĩa là không tồn tại. Một khi Âm khí trong thành trấn xuất hiện giao điểm, Địa Nhãn sẽ hình thành — điều này rất đáng cảnh giác đối với người trong Đạo môn. Địa Nhãn tập trung lượng lớn Âm khí, có tính hấp thụ xoáy, ảnh hưởng mạnh đến môi trường xung quanh. Nếu có công trình xây đúng trên Địa Nhãn, hiện tượng quỷ quái nhiễu loạn sẽ thường xuyên xảy ra, rất khó trừ tận gốc. Người sống tại đó dễ bị ảnh hưởng bởi Âm khí: nhẹ thì sinh ra ảo giác, nặng thì bị quấy phá thật sự. Nếu trùng hợp có người chết oan ngay tại vị trí ấy, càng dễ phát sinh oán khí; hồn phách không thể siêu thoát, lại bị Âm khí nơi Địa Nhãn giữ lại, muốn xử lý dứt điểm gần như không thể.

Thấy Lục Hiếu Trực lộ vẻ khó khăn, ông chủ Tôn dứt khoát tăng tiền thù lao lên hai mươi vạn. Đối với ông ta, nếu không cắm được cây cọc này thì toàn bộ hạng mục thiết kế, quy hoạch đều phải thay đổi; công trình đã hoàn thành cũng phải làm lại từ đầu — tổn thất đâu chỉ dừng lại ở hai mươi vạn.

Nghe sư phụ nói “Địa Nhãn” lợi hại, nhưng Lục Hiếu Trực chưa từng gặp qua. Cũng do tâm lý nghé con mới sinh không sợ cọp, cậu ta đồng ý yêu cầu của ông chủ Tôn, đồng thời hẹn hôm sau sẽ đến địa điểm phát sinh sự việc, tác nghiệp tại chỗ… tiếp theo là những gì xảy ra trước mắt.

Hôm trước, thấy sư đệ được một chiếc Mercedes Benz đưa về, Chung Quỷ Linh không khỏi thắc mắc. Lục Hiếu Trực muốn tạo bất ngờ cho sư huynh, chỉ nói mình bị chiếc xe này đụng phải, tài xế áy náy nên đưa mình về. Chung Quỷ Linh tin lời sư đệ, ai ngờ ngày hôm sau liền nhận được điện thoại thông báo: Lục Hiếu Trực gặp tai nạn giao thông đưa vào bệnh viện.

Tuy lúc tiếp điện thoại không nghĩ nhiều, nhưng trên đường trở về từ bệnh viện, Chung Quỷ Linh càng nghĩ càng cảm thấy không ổn. Theo lời sư phụ, sư đệ của mình có “Tử vân” hộ thể, sao gặp phải tai nạn nghiêm trọng đến vậy? Bệnh tình nguy kịch cũng không thông báo? Càng kỳ quái chính là, căn cứ thời gian nhận điện thoại, sự việc xảy ra vào ban ngày — rốt cuộc thứ gì có bản lĩnh lớn, khiến người như Lục Hiếu Trực suýt bỏ mạng?

——————
Chú giải:
(1) Sinh linh: được tách ra thành “Sinh” và “Linh”. Sinh là vật sống gồm người và súc sinh,; trong khi Linh chính là ác quỷ.
(2) Hí thủy (còn kêu Châm Tiêm Pháp): là phương pháp xác định hướng đi của Dương khí do các bậc tiền bối Thanh Vy Giáo phát minh, khác xa so với xem sao hay dùng la bàn, thường dùng trong trường hợp khẩn cấp.


Còn tiếp...


Nhận xét