Chương 7

“Ai da, tổ tông của tôi ơi…!” Nghe thấy tiếng la, Chu Ngũ Kim vội vàng xoay người, chạy thẳng đến phòng bệnh, Chung Quỷ Linh cùng Phương Vân Chủ cũng bám sát đằng sau. Lúc này hành lang đã tụ tập một đám người, có bệnh nhân có người nhà, ai nấy đều ngó nghiêng vào trong phòng bệnh, muốn xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì, cũng may mấy tên thủ hạ của Chu Ngũ Kim nhanh tay đóng lại cửa phòng.


Từ hướng đối diện, Chu Ngũ Kim cùng hai bác sĩ trẻ chạy tới, dường như nghe thấy động tĩnh bên này, hai người một mở cửa phòng bệnh, một ngăn chặn mọi người bên ngoài, phối hợp còn rất ăn ý. Chu Ngũ Kim có thể lách vào bên trong, nhưng Chung Quỷ Linh cùng Phương Vân Chủ thì bị đám đông đẩy ra ngoài. 


“Được rồi được rồi, có cái gì mà xem? Người ta bệnh tình khẩn cấp, các người bớt gây rối chút đi!” Vị bác sĩ giang hai cánh tay, mặt đối mặt với Chung Quỷ Linh.


“Tôi… tôi là người nhà bệnh nhân…” Chung Quỷ Linh phản ứng cực nhanh.


“Người nhà? Người nhà cũng không được!” Bác sĩ đánh giá Chung Quỷ Linh từ trên xuống dưới, tựa hồ có chút khinh thường, “Tình trạng bệnh nhân phức tạp, cần phải nghỉ ngơi…!”


Đúng lúc này, cửa phòng bệnh hé một khe nhỏ, Chu Ngũ Kim thò đầu ra ngoài, vẻ mặt đưa đám kêu hai tiếng “Chung… Chung…”, bộ dáng khó xử, không biết nên gọi Chung Quỷ Linh thế nào trước mặt bác sĩ.


“Ấy… bác trai…” Chung Quỷ Linh cũng sửa lại xưng hô, “Tiểu Mạn sao rồi?”


Chu Ngũ Kim rốt cuộc cũng là nhân tinh, vừa nghe lời này lập tức minh bạch, “Tiểu Chung à, Tiểu Mạn bảo cậu vào phòng một lát…”


Chung Quỷ Linh cúi thấp đầu, luồn qua cánh tay bác sĩ vào phòng, Phương Vân Chủ muốn nhân cơ hội tiến vào bên trong, lại bị bác sĩ ngăn cản, “Ấy ấy… ông chú này, ông cũng là bạn trai của người bệnh sao…!?” 


Vào phòng, Chung Quỷ Linh không khỏi sửng sốt, một cô gái đầu tóc rũ rượi đang bị ba người đàn ông mạnh mẽ đè xuống giường — xem ra đây chính là Chu Tiểu Mạn. Lúc này, sắc mặt cô gái trắng bệch, hai mắt thất thần nhìn về phía trước, trên người không mặc quần áo bệnh nhân, mà là một bộ quần jeans áo thun màu vàng nhạt; nước miếng chảy tới cổ, chân tay không ngừng vặn vẹo, thỉnh thoảng cổ họng lại phát ra tiếng “khanh khách”, còn vị bác sĩ đứng bên cạnh cầm ống tiêm, không biết làm sao cho phải.


“Xem ra, công tác tư tưởng không giải quyết được vấn đề…” Chung Quỷ Linh chậm rãi đi đến trước giường, vừa định dùng tay lật mí mắt Chu Tiểu Mạn, đột nhiên bị Bác sĩ kéo lại, “Này… anh muốn làm gì?”


“Tôi…tôi là bạn trai cô ấy!” Chung Quỷ Linh liếc nhìn Chu Ngũ Kim, nói.


“Vậy anh trấn an cô ấy một chút, tôi sẽ tiêm thuốc an thần…” Bác sĩ nói, “Đúng rồi, Chu tiên sinh, với tình trạng hiện giờ của con gái ngài… tôi kiến nghị lập tức chuyển viện!”


“Chuyển viện?” Chu Ngũ Kim kinh ngạc, “Chuyển đi đâu?”


“Bệnh viện tâm thần!” Bác sĩ dứt khoát nói.


“Cái này chúng tôi sẽ có an bài… ngài cứ tiêm cho con bé trước đi…” Chu Ngũ Kim khóc không ra nước mắt, “Chung đạo… à không, Tiểu Chung, cậu thấy nên làm thế nào?”


“Để tôi nhìn xem…” Lúc này, Chung Quỷ Linh đổ một chút bột phấn màu xám trắng vào lòng bàn tay, xoa xoa hai cái, cẩn thận đi đến trước mặt Chu Tiểu Mạn, chậm rãi khua khua kiểm tra thị lực, phát hiện hai mắt Chu Tiểu Mạn vẫn đờ đẫn, không có bất kỳ phản ứng nào. Bác sĩ đứng bên cạnh cũng choáng váng, không hiểu sao vị “bạn trai” này rất tự tin, rõ ràng vừa rồi Chu Tiểu Mạn còn nổi điên cắn người, doạ y tá bỏ chạy.


Kiểm tra xong, Chung Quỷ Linh lại vươn ngón tay, đưa đến trước miệng Chu Tiểu Mạn, đến khi cách môi chừng 1cm, chợt thấy thái dương Chung Quỷ Linh lấm tấm mồ hôi, giằng co như vậy khoảng mười giây, sau đó lấy từ trong túi một chiếc đèn pin, chiếu vào đồng tử của Chu Tiểu Mạn, “Quái lạ…” Chung Quỷ Linh không khỏi cau mày, khẽ lắc đầu, lúc trước mình từng xử lý không ít người bị oán nghiệt bám thân, nhưng lần này quá kỳ quái; nếu là do oán hồn nghiệt phách, đồng tử biến hóa lại giống như súc sinh quấy phá, nếu nói là súc sinh, khí tức lại giống như oán hồn nghiệt phách…


“Sao… sao vậy?” Chu Ngũ Kim vội vàng dò hỏi.


“Thật sự bị thứ gì đó bám lên…” Chung Quỷ Linh đi đến trước mặt Chu Ngũ Kim, nhỏ giọng nói, “Đừng để cô ấy nằm viện, đưa về nhà trước đã…”


“Sao cơ…!?” Chu Ngũ Kim vừa nghe, hai mắt trợn trừng, suýt chút nữa té xỉu. Với kinh nghiệm sống nhiều năm ở nông thôn của ông ta, một khi bị thứ gì đó bám thân, ít nhất cũng vật vã một hai năm, người bình thường chịu dày vò như vậy, cho dù trị khỏi cũng bị tổn thương nguyên khí cực lớn, nửa đời sau rất có khả năng tàn phế, đặc biệt là nữ, cho dù kết hôn cũng không thể sinh con, “Tiểu Chung… cậu có biện pháp nào không?”


“Chu tiên sinh, chuyện này rất phức tạp, bất quá nếu sự tình đã xảy ra, thì phải có gan đối mặt! Tình trạng con gái ông phức tạp hơn tôi tưởng, trước tiên cần làm rõ thứ bám trên người cô ấy rốt cuộc là cái gì, muốn phân tích cụ thể vấn đề, phải tìm hiểu gần đây con gái ông đã đến những đâu, trải qua chuyện gì, dạo này có ai từng ghé nhà ông, khu vực xung quanh xảy ra chuyện gì, thậm chí còn phải điều tra xem cha/thậm chí tổ tiên ông có làm việc gì không nên làm hay không…” Chung Quỷ Linh tận lực phức tạp hóa vấn đề, dù sao cũng là mối làm ăn trị giá ngàn vạn, ít nhiều cần thể hiện một chút khó khăn của công việc.


“Tôi chỉ muốn biết… khả năng Tiểu Mạn phục hồi… là bao nhiêu?” Chu Ngũ Kim nói.


“Nếu có thể làm rõ thứ gì đang bám trên người cô ấy, tôi đảm bảo hồi phục 100%!” Chung Quỷ Linh trả lời, “Nhưng tôi kiến nghị… trước tiên ông nên đưa cô ấy về nhà, như vậy việc điều tra sẽ thuận tiện hơn, nếu cứ tiếp tục ở đây, chỉ sợ…”


“Các người đang nói gì đấy? Còn muốn chữa bệnh nữa không?” Bác sĩ có vẻ nóng nảy, “Các người thật sự không hiểu hay giả bộ hồ đồ? Hiện giờ cảm xúc người bệnh đang rất kích động, tôi đề nghị nên lập tức tiến hành điều trị tâm thần! Anh bạn trai, mau đi làm thủ tục! Tôi sẽ tìm chủ nhiệm ký giấy chuyển viện cho các người…”


“Không cần… chúng tôi tự đưa con bé về nhà…” Nghe bác sĩ nói vậy, Chu Ngũ Kim cũng thuận thế làm theo, “Tiểu Tống! Cậu theo bác sĩ làm thủ tục, chúng tôi đưa Tiểu Mạn ra ngoài…”


“Mau, dùng cái này tròng cô ấy lại…” Dứt lời, Chung Quỷ Linh lôi từ trong túi ra một sợi dây thừng, dài khoảng hơn 1m, trông có vẻ cũ kỹ.


Thấy Chung Quỷ Linh muốn động thủ, Chu Ngũ Kim lập tức nhíu chặt lông mày, tựa hồ muốn phát tác, nhưng không ngờ Chung Quỷ Linh chỉ dùng dây thừng buộc lỏng quanh người Chu Tiểu Mạn, lại quấn một vòng vào tay cô ta, sau đó nhẹ nhàng dắt đi. Chu Tiểu Mạn mới rồi còn hung hăng làm loạn, nay bỗng ngoan ngoãn đứng dậy, Chung Quỷ Linh cởi áo ngoài, khoác lên người Chu Tiểu Mạn, vừa lúc che đi dây thừng.


Thực ra hết thảy đều nằm trong kế hoạch của Chung Quỷ Linh, không thể hiện chút bản lĩnh, làm sao Chu Ngũ Kim dễ dàng tin tưởng?


Lại nói, sợi dây thừng này cũng không phải vật bình thường: nó có tên  “Khổn Tiên Thằng”, là pháp khí của Thanh Vy Giáo, mặc dù Lục Thanh Dương nghèo đến không xu dính túi, nhưng trong tay vẫn có vài bảo vật, “Khổn Tiên Thằng” là một trong số đó.


Trong truyền thuyết thần thoại “Phong Thần Diễn Nghĩa”, “Khổn Tiên Thằng” là bảo bối của Thổ Hành Tôn, còn trong hiện thực, Thanh Vy Giáo đích thực có một sợi dây thừng như vậy, tuy nhiên hoàn toàn không phải “Khổn Tiên Thằng” của Thổ Hành Tôn, chỉ là mượn tên mà thôi. Sợi dây này dài khoảng 2m, nhỏ như đuôi chuột, được bện bằng kỹ thuật đặc biệt từ mười mấy loại vật liệu hấp thụ dương khí như da bò, lông gà, tóc người, bột xương… bình thường đặt tại vị trí tụ dương trong nhà. Chất liệu cùng trình tự sắp xếp khi bện dây sẽ ngưng tụ một phần năng lượng thuộc tính dương giống “tụ điện”, có thể sử dụng một tuần một lần đến mỗi tháng một lần, điều này phụ thuộc vào dương khí tại vị trí đặt dây thừng mạnh hay yếu. Thứ này được tạo bởi tông sư Vu Đạt Vân vào cuối thời nhà Nguyên, mới đầu được sử dụng như một loại pháp khí, tuy nhiên sau này do kỹ thuật phức tạp, hơn nữa không thường xuyên sử dụng, cho nên phương pháp chế tác dần bị thất truyền, lưu lại tới ngày nay chính là sản phẩm được làm từ cuối thời nhà Thanh. Trong hoàn cảnh bình thường, bà đồng thầy cúng có thể dùng nó để giúp đỡ những hồn phách thất lạc, đáng tiếc gặp phải thứ lợi hại thì không còn tác dụng, thế nhưng sợi dây thừng của Thanh Vy Giáo thì lại khác, nó có thể trói buộc ba hồn bảy phách mà không gây ảnh hưởng, nếu gặp phải vật lợi hại như thứ đáng bám trên người Chu Tiểu Mạn, sợi dây cũng có thể trói buộc nó một khoảng thời gian… Lúc trước khi còn sống trên núi, sợi dây luôn được đặt tại vị trí chính dương, dăm ba hôm có thể sử dụng một lần, từ ngày xuống thành phố, tuy dương khí yếu hơn trên núi không ít, nhưng sợi dây thừng được đặt ở vị trí tụ dương trong nhà ít nhất hai năm, lần này Chung Quỷ Linh mang nó tới, thứ nhất là để ngừa vạn nhất, thứ hai cũng muốn cho Chu Ngũ Kim mở mang tầm mắt, thời cổ đại tuy không tính là bảo bối, nhưng ở thời hiện đại tuyệt đối là vật không tầm thường, hừ, đừng thấy lão tử trẻ tuổi mà coi thường, bảo bối vừa tung ra, bảo đảm Chu Ngũ Kim sẽ hai tay dâng lên ngàn vạn…


Tiểu khu Mã Tư Thuỳ Khắc, Đông Giao.


Dọc đường đi, Chu Ngũ Kim không ngừng tỏ ý bội phục Chung Quỷ Linh, thật giống như gặp được chúa cứu thế, hoàn toàn bỏ quên Phương Vân Chủ, khiến ông ta có chút không vui: hừ, ngươi không để ý đến ta, ta cũng không thèm để ý đến ngươi, tới trước cổng khu biệt thự liền dứt khoát cáo từ, trở về nội thành…


Còn tiếp...



Nhận xét