Chương 6
Tuy không quá yên tâm, nhưng Chung Hải Thần vẫn cắn răng giao Chung Lương cho Lục lão đạo. Trong lòng Lục lão đạo cũng biết, “Đạo quán” của mình mấy cân mấy lượng, người thành phố để con ở đây nhất định không yên tâm. Cho nên thời điểm Chung Hải Thần sắp rời đi, Lục lão đạo đưa cho anh ta địa chỉ của trạm trưởng ga tàu điện dưới thị trấn, nói lúc trước mình từng cứu mạng người này, hiện tại quan hệ rất tốt; nếu muốn chuyển tiền hay quần áo cho con trai, cứ gửi đến đây là được. Chung Hải Thần cầm địa chỉ rời đi, Chung Lương chính thức quy y Thanh Vy Giáo.
Sau khi nhập giáo, chuyện đầu tiên Lục Thanh Dương làm chính là đặt đạo hiệu cho Chung Lương là Quỷ Linh. Thứ nhất: bởi hắn cùng họ với Thiên Sư bắt quỷ - Chung Quỳ; thứ hai: vì mệnh hắn phạm Quỷ Linh, đặt tên như vậy cũng coi như lấy sát trị sát. Ngoài ra còn dặn đi dặn lại: “Không rời Thanh Vy, không thể đổi tên.”
Mới đầu, Chung Quỷ Linh còn cảm thấy cuộc sống nơi núi sâu rừng già thú vị, nhưng một thời gian sau, hắn liền cảm thấy bức bối. Không có kem, không có sô-cô-la, càng không có trò chơi điện tử… Tệ nhất chính là, Lục lão đạo nhìn như hòa ái dễ gần, nhưng động một tí là vung tay múa chân, thậm chí ra lệnh sư đệ xấu xí cho mình bài học. Nhắc tới sư đệ, Chung Quỷ Linh thật sự ghét cay ghét đắng.
Bởi hắn được sư phụ nhặt về, cho nên theo họ sư phụ, đạo hiệu là Hiếu Trực. Tuy vóc dáng không cao bằng mình, nhưng sức lực lại rất lớn. Thời điểm hai người đối mặt, nhất định sẽ bị hắn đánh cho nằm bò ra đất. Sư phụ rất thiên vị tên này, chỉ cần mình phạm chút sai lầm, liền bảo hắn giáo huấn mình; nhưng nếu hắn mắc lỗi, sư phụ lại chưa từng kêu mình đánh hắn.
Năm trôi qua, trong khoảng thời gian này, sư phụ chỉ dạy Chung Quỷ Linh một thứ: Nếu không muốn bị sư đệ bắt nạt, phải lợi hại hơn hắn. Chung Quỷ Linh coi như có chí khí, ngày đêm âm thầm luyện tập, trước khi ngủ không quên hít đất… Cứ thế liên tục suốt năm năm, rốt cuộc Chung Quỷ Linh cũng ngang tài ngang sức với tên sư đệ mặt quỷ.
Kể ra cũng lạ, trước khi Chung Quỷ Linh tới Đạo quán, hàng tháng Lục lão đạo nhất định sẽ xuống núi bốn năm lần, đi lòng vòng quanh thôn bán dược châm cứu. Nếu gặp nhà ai tổ chức tang lễ, sẽ làm pháp sự kiếm chút tiền sinh hoạt. Bất quá từ khi Chung Quỷ Linh tới Đạo quán, mỗi tháng sư phụ chỉ xuống núi một lần, trong khoảng thời gian ngắn, cùng lắm chỉ một ngày; còn lại đều nhắm mắt đả tọa trong phòng, miệng lẩm bẩm không biết nói gì. Dù vậy, tiền sinh hoạt của ba thầy trò vẫn chưa từng thiếu thốn, nếu không có nguồn thu nhập, niệm kinh có thể biến ra cơm ăn sao? Ban đầu, do Chung Quỷ Linh còn nhỏ nên không chú ý điểm này. Nhưng khi lớn lên, càng nghĩ hắn càng thấy không thích hợp. Cho đến ngày Chung Quỷ Linh về nhà làm căn cước công dân, mới phát hiện ra “chân tướng”, thì ra mấy năm nay, hàng tháng gia đình đều gửi tiền cho hắn, ít thì mấy chục, nhiều thì mấy trăm, mà số tiền này hắn chưa từng nhìn thấy một xu!
Tuy không làm rõ đầu đuôi, nhưng sau khi Chung Quỷ Linh trở lại Đạo quán, nói năng cũng mạnh dạn hơn nhiều — rốt cuộc mấy năm nay ăn uống sinh hoạt đều dùng tiền của ta. Trước sự thay đổi thái độ của Chung Quỷ Linh, Lục Thanh Dương không nói gì, chỉ tiếp tục niệm kinh đả tọa. Mà cuộc sống của Chung Quỷ Linh cũng không vì biết “Chân tướng” mà thay đổi. Hàng ngày vẫn là: Đốn củi, xuống núi mua gạo, luyện gân cốt, học khẩu quyết, thực hành y thuật và bị sư đệ bắt nạt…
Có thể do “Thập Thế Ai Sát” tác động, từ khi bái sư đến nay, sư phụ hầu như không để tâm đến hắn, vì thế Chung Quỷ Linh còn muốn tự mình tìm cách loại trừ thứ này — nhưng kết quả đều thất bại thảm hại. Còn một việc khiến hắn thắc mắc chính là: hình như sư đệ có công năng đặc biệt bẩm sinh. Hồi nhỏ, Chung Quỷ Linh thường xuyên thấy một số thứ không thể tưởng tượng, ví như sau lưng người trẻ tuổi cõng một lão bà đáng sợ, dưới gầm giường có đôi mắt đỏ ngầu.v.v… tuy nhiên do hắn quá bé nên không nghĩ nhiều. Khi lớn lên, hắn không còn nhìn thấy mấy thứ đó, trừ những lúc mở “Thông Thiên” làm pháp sự, trong khi sư đệ vẫn thấy được bằng mắt thường. Sư phụ nói, trên mặt sư đệ có “Tử vân”, “Tử vân” ở trên trời, còn gọi là “Thiên Nhãn”, không phải ai cũng có. Điều này khiến Chung Quỷ Linh vô cùng khó hiểu, thầm nghĩ vết bớt xấu xí trên mặt có tác dụng vậy sao?
Thời gian tiếp tục trôi qua, đến năm Chung Quỷ Linh 23 tuổi, sư phụ bất ngờ gọi một mình hắn đến phòng.
“Quỷ Linh, ‘Thập Thế Oan Sát’ trên người con, sư phụ đã giúp con loại trừ, con có thể xuống núi được rồi!” Khi nói những lời này, Lục lão đạo nhắm nghiền hai mắt.
“Thập Thế Oan Sát?” Vừa nghe, Chung Quỷ Linh giật mình tỉnh ngộ. Từ khi hắn nhập đạo tới nay chưa từng đối mặt nguy hiểm, cuộc sống trôi qua bình yên, đã sớm quên mất — không ngờ hôm nay sư phụ lại nhắc đến thứ này.
Trong lúc Chung Quỷ Linh còn đang cao hứng, Lục lão đạo lại lấy từ dưới gối một quyển sổ tiết kiệm. Mở ra xem, bên trong đại khái có khoảng ba vạn tệ. Chung Quỷ Linh không khỏi buồn bực, ngày thường sư phụ chỉ ăn hai bữa dưa muối, sao có khoản tiền lớn như vậy?
“Đây là tiền cha mẹ con gửi hàng tháng, ta đều giữ lại…” Lục lão đạo dường như biết đồ đệ đang nghĩ gì, nói tiếp: “Cầm số tiền này, dẫn sư đệ xuống núi kiếm ăn đi thôi. Hôm nay chính là ngày cuối cùng của hai đứa ở Đạo quán.”
Nghe sư phụ nói vậy, Chung Quỷ Linh lập tức cảm thấy có gì đó không ổn, vội vàng hỏi nguyên nhân. Thì ra từ giây phút hắn lên núi, Lục lão đạo đã bắt đầu dùng đạo pháp hóa giải oán khí của Thập Thế Oan Sát. Thật ra từ năm năm trước, dương thọ của Lục lão đạo đã tận. Nhưng vì muốn giúp Chung Quỷ Linh đuổi oán nghiệt bám trên người, ông ta đã không tiếc mượn năm năm dương thọ của kiếp sau.
Về chuyện ăn ở sinh hoạt mấy năm nay của ba thầy trò, Lục lão đạo sớm biết mình chẳng còn nhiều thời gian, không thể xuống núi bán thuốc kiếm tiền như trước. Vì thế cắn răng đi Bắc Kinh một chuyến, nhờ người quen trong Đạo môn giới thiệu, đem bảo vật tổ truyền — Thanh Phong Kiếm — bán cho một vị thương nhân, đổi lấy hơn hai vạn tệ.
Phí sinh hoạt mười mấy năm nay của ba người… đều là tiền bán bảo kiếm!
Cầm cuốn sổ tiết kiệm đầy nếp nhăn trong tay, Chung Quỷ Linh đã sớm khóc không thành tiếng, hối hận năm xưa hiểu lầm sư phụ, không làm hết bổn phận đồ đệ.
Lúc này sư đệ Hiếu Trực cũng qua đây, sau khi hỏi rõ ngọn nguồn, cũng ôm chân sư phụ khóc rống lên.
Lục lão đạo khép lại hai mắt, dùng chút hơi tàn, nói ra nguyện vọng cuối cùng: “Tương lai, nếu hai đứa có bản lĩnh kiếm tiền, hãy tìm cách mua lại bảo kiếm.”
Chung Quỷ Linh còn chưa kịp hỏi: “Rốt cuộc sư phụ bán bảo kiếm cho ai?”
Nhưng Lục lão đạo đã gục đầu, không nói thêm một lời nào nữa…
Còn tiếp...
Nhận xét
Đăng nhận xét