Chương 6
“Bình tĩnh! Nhất định phải bình tĩnh! Phải tỏ ra lạnh lùng!” Ngồi trên taxi, Chung Quỷ Linh hít sâu một hơi, tự trấn an bản thân, bằng kinh nghiệm mấy năm nay của mình, Chung Quỷ Linh cũng không quá ngạc nhiên khi Phương Vân Chủ nói về thói quen đánh giá người khác qua vẻ ngoài của Chu Ngũ Kim. Bởi mấy năm nay anh ta cũng tiếp xúc một số ông chủ lớn, đám người này phần lớn đều rất đa nghi, muốn được bọn họ tín nhiệm, ít nhất phải có phong thái tiên phong đạo cốt như Phương Vân Chủ. Còn như bản thân mình… vậy thì không dễ dàng. Hiện tại, mặc dù không biết con gái Chu Ngũ Kim gặp phải chuyện gì, nhưng Chung Quỷ Linh vẫn khá tự tin, trước kia học nghề trên núi, mình vẫn thường xuyên thay sư phụ ra ngoài làm pháp sự, nếu do Oán nghiệt quấy phá, việc này thực không khó giải quyết, nếu có thể hoàn thành trong ngày hôm nay, xem chừng không phải mặc mấy thứ vướng víu gò bó này nữa…
Bệnh viện Đại học Y, đường An Sơn.
Đứng cạnh Phương Vân Chủ là một người đàn ông mập lùn, tóc hoa râm, vẻ mặt dữ tợn, chỉ cần nhìn bề ngoài là biết không phải đèn cạn dầu, phân tích theo pháp tắc của phái Thanh Vy, giữa chân mày người này có “Hung khoảng” (1), ấn đường tím xanh, mắt trắng môi thâm, lông mày thưa thớt, nếu đặt vào thời cổ đại, tướng mạo này không phải phản tặc chiếm núi xưng vương thì cũng là giang dương đại đạo giết người như ngóe, “Ông ta chính là Chu Ngũ Kim sao?” Bộ dáng này thực sự vượt ra ngoài dự đoán của Chung Quỷ Linh, trước đây nghe Phương Vân Chủ nói: hồi trẻ người này từng chịu không ít sóng gió ở Đông Bắc, có lẽ tướng mạo hung thần ác sát là do hoàn cảnh tạo thành…
“Tới vừa lúc…” Thấy Chung Quỷ Linh đến, Phương Vân Chủ lập tức cười ha ha, “Để tôi giới thiệu, vị này là đại đệ tử của Lục Thanh Dương chân nhân phái Thanh Vy, tên Chung Quỷ Linh…, vị này chính là Chu Ngũ Kim tiên sinh!”
“Xin chào!” Chung Quỷ Linh nheo mắt cười lạnh lùng, khác hẳn bộ dáng cợt nhả thường ngày.
“Xin chào…!” Chu Ngũ Kim vừa mở miệng, ngữ khí âm điệu hoàn toàn khác xa so với tướng mạo hung thần ác sát của ông ta, “Chung… Chung đạo trưởng… Tôi chết không quan trọng, đừng liên lụy người nhà của tôi là được…!”
“Chu tiên sinh đừng vội, rốt cuộc con gái ông gặp phải chuyện gì?” Chung Quỷ Linh cũng hiểu, con cái nhà giàu phần lớn tiêu tiền như nước, tính tình ương ngạnh, nhất thời hành động theo cảm tính, đòi sống đòi chết cũng không hiếm.
“Con gái tôi học vẽ tranh…” Chu Ngũ Kim thở dài, trong mắt toát ánh lên một tia bất đắc dĩ…
Con gái Chu Ngũ Kim tên là Chu Tiểu Mạn, sinh năm 1986. Năm đó bị ép hôn ở nông thôn Đông Bắc, mọi người cũng không có kiến thức pháp luật, không làm giấy hôn thú, cho nên sau khi đến Thiên Tân phát tài, Chu Ngũ Kim liền công khai qua lại với kế toán công ty, lúc ấy ông ta không muốn kết hôn, nhưng sau này kế toán mang thai, Chu Ngũ Kim đành phải lấy cô ta, không bao lâu sau Chu Tiểu Mạn ra đời.
Năm Chu Tiểu Mạn 4 tuổi, mẹ bị mắc bệnh ung thư, chẳng bao lâu sau thì qua đời, mấy năm nay Chu Ngũ Kim bận rộn việc làm ăn, không có thời gian quan tâm con cái, Chu Tiểu Mạn gần như trưởng thành trong trạng thái tự do, ngoại trừ có rất nhiều tiền, hầu như chưa từng cảm nhận chút ấm áp từ gia đình.
Sau khi tốt nghiệp trung học, Chu Tiểu Mạn thi vào Học viện Mỹ thuật Tứ Xuyên, Chu Ngũ Kim còn rất cao hứng, không phải vì con gái thi đậu đại học, thì ra bên ngoài Chu Ngũ Kim có tình nhân kêu Giang Linh, sợ con gái biết nên vẫn lén lút qua lại, lần này con gái phải đến nơi khác nhập học, bản thân có thể công khai cặp kè với Giang Linh…
“Chu tiên sinh, ông có nghĩ… con gái ông đã biết chuyện ông có quan hệ bên ngoài hay không?” Chung Quỷ Linh trầm ngâm hồi lâu, rốt cuộc lên tiếng.
“Không phải chứ!” Chu Ngũ Kim giống như sắp khóc đến nơi, “Lần này Tiểu Mạn nghỉ hè, tôi không đưa Tiểu Linh về nhà! Làm sao con bé biết được! Ngày thường Tiểu Mạn thường tụ tập với một số bạn bè không đứng đắn, mỗi lần như vậy đều đẩy tôi ra ngoài! Tuy trước giờ hai cha con luôn khắc khẩu, nhưng dù sao cũng là con gái tôi, mẹ con bé qua đời đã lâu, cho dù biết chuyện của tôi với Tiểu Linh, cùng lắm là cáu kỉnh giận dỗi, bỏ nhà đi mấy ngày thôi, tuyệt đối sẽ không làm việc ngốc nghếch như thế này!”
“Cô ấy có bạn trai không?” Chung Quỷ Linh hỏi.
“Hồi trung học có một người…” Chu Ngũ Kim nói, “Tôi vừa nhìn đã biết thằng ranh đó không phải thứ gì tốt lành… tính ra Tiểu Mạn lấy của tôi ít nhất 50 vạn, xem chừng đều tiêu hết trên người hắn… Sau này Tiểu Mạn vào đại học, hai đứa còn lui tới hay không, tôi không biết…”
“Chu tiên sinh… Tôi thấy, tốt nhất ông nên nói chuyện với con gái, bất kỳ pháp thuật hay linh đan diệu dược nào, đều không trị được tâm bệnh!” Chung Quỷ Linh đã đoán ra, Chu Tiểu Mạn tự sát… chín phần là do thất tình, cô gái này từ nhỏ đã thiếu sự quan tâm/chăm sóc của cha mẹ, nhất định vô cùng quý trọng tình cảm, mà lần này người tin cậy nhất phản bội mình, tuyệt đối là đả kích trí mạng.
“Chung đạo trưởng, không dối gạt ngài, ban đầu tôi cũng nghĩ như vậy, cũng cảm thấy có lẽ thằng ranh kia lừa gạt con bé! Nếu đúng như vậy, tôi sẽ tìm người phế hắn…” Lúc này, hai mắt Chu Ngũ Kim lộ hung quang, gân xanh nổi lên, “Hung khoảng” giữa chân mày lập tức hõm xuống, bộ dáng đáng khinh vừa rồi biến mất không chút tăm hơi, khiến Chung Quỷ Linh sợ tới mức rùng mình.
Đang lúc Chung Quỷ Linh suy xét, liệu có nên tiếp nhận đơn hàng từ vị khách xã hội đen này hay không, bộ mặt của Chu Ngũ Kim lại quay về vẻ đáng khinh… “Nhưng với tình trạng hiện tại, ngài bảo tôi làm sao nói với con bé… Chung đạo trưởng, tôi lớn lên ở nông thôn, Tiểu Mạn thành ra như vậy… tuyệt đối không phải do tâm bệnh…”
“Tình trạng hiện tại…?” Chung Quỷ Linh lộ vẻ ngạc nhiên, “Tình trạng hiện tại thế nào?”
“Giống như rối loạn tâm thần…!” Phương Vân Chủ tiếp lời, “Tiểu Mạn nhảy xuống từ lầu hai, rơi trên thảm cỏ nên không bị thương, thế nhưng sau đó liền phát cuồng, bốn năm nhân viên bảo an cùng Chu tiên sinh hợp sức, đưa Tiểu Mạn đến bệnh viện, bác sĩ tiêm bốn năm mũi an thần mới chìm vào giấc ngủ…”
“Nếu vậy…” Chung Quỷ Linh không có ý tìm hiểu thêm, là thật hay giả, gặp rồi sẽ rõ… Mở túi thấy đã đủ dụng cụ cần thiết, “Tôi có thể gặp cô ấy hay không?” Đúng lúc này, ngoài hành lang bỗng vang lên tiếng kim loại loảng xoảng rơi xuống đất, kèm theo là tiếng thét chói tai của y tá…
——————————
Chú giải:
① Khoảng: Âm đọc là “kuǎng”, nghĩa là vùng trũng hoặc vết lõm.
Nhận xét
Đăng nhận xét