Chương 5

Trong phòng bảo vệ, Chung Hải Thần liên tục giải thích: do bệnh tình con trai chuyển biến xấu, cho nên không khống chế được cảm xúc. Bảo vệ vốn định báo cảnh sát, nhưng sau khi biết con anh ta bị ung thư máu, nếu bây giờ giải người cha về đồn, sẽ không ai chăm sóc đứa trẻ; vì thế thay đổi ý định, chỉ giữ Chung Hải Thần một đêm rồi thả ra.

Rời khỏi phòng bảo vệ, Chung Hải Thần thấy vợ mừng rỡ chạy tới, nói sáng nay con trai làm xét nghiệm, phát hiện kết quả trị liệu mấy ngày gần đây rất khả quan, sau hai ngày là có thể giải phẫu. Bác sĩ đều nói đây là kỳ tích, có điều hình vẽ trên cửa sổ đêm qua lau kiểu gì cũng không sạch, dường như đã thấm sâu vào lớp kính, bệnh viện yêu cầu gia đình bồi thường.

Nghe xong, Chung Hải Thần liền thở phào một hơi, tâm trạng vô cùng vui vẻ. Tuy nhiên trong lòng không khỏi thắc mắc, trong hộp gỗ rốt cuộc là thứ gì? Vì sao dính trên ngón tay, lau một cái là sạch, nhưng lại có thể thấm vào lớp kính? Xăng hay cồn không thể lau sạch?!

Về đến nhà, Chung Hải Thần phát hiện Lục lão đạo cùng tiểu đồ đệ đang nằm ngủ khò khò trên mặt đất, bên dưới chỉ lót mấy tờ báo cũ. Cảnh tượng này khiến anh ta cảm xúc ngổn ngang — đúng là người tốt a! Vì sao người tốt đều xui xẻo như vậy?

Đến bên giường ngủ của con trai, Chung Hải Thần phát hiện: trên khăn trải giường có một vòng màu đen tương tự hình người. Không biết đêm qua, Lục lão đạo đã làm pháp sự gì?!

Trong lúc Chung Hải Thần nhẹ nhàng lấy chăn đắp cho hai thầy trò, Lục lão đạo bỗng nhiên tỉnh lại, cười ha ha hỏi Chung Hải Thần kết quả thế nào. Chung Hải Thần đương nhiên ngàn ân vạn tạ, trực tiếp lấy ra một phần tiền phẫu thuật của con trai; đưa cho Lục lão đạo nhưng lại bị ông ta từ chối. Chung Hải Thần hỏi Lục lão đạo muốn gì, nào ngờ câu trả lời của Lục lão đạo khiến Chung Hải Thần suýt nữa té xỉu.

Thì ra, Lục lão đạo muốn thu Chung Lương làm đồ đệ, theo mình lên núi tu luyện. Lục lão đạo nói: “Thập Thế Oan Sát” năm lần bảy lượt dồn cậu bé vào chỗ chết, tuy chưa thành công nhưng sau mỗi lần thất bại, oán khí sẽ tăng thêm một bậc. Tối hôm qua làm phép cũng chỉ lừa nó về nhà một đêm, để “Thập Thế Ai Sát” có cơ hội cứu Trung Lương. Oán khí trên người “Thập Thế Oan Sát” tích tụ mười kiếp, không phải một sớm một chiều có thể giải trừ.

Còn “Thập Thế Ai Sát” tuy cứu được người, nhưng cũng khiến họ gặp xui xẻo. Mỗi lần đứa trẻ gặp vận đen, oán khí sẽ giảm bớt một chút. Một cái gia tăng, một cái hóa giải — cứ liên tiếp như vậy, “Thập Thế Oan Sát” trên người sẽ chiếm thế thượng phong, đến lúc đó chẳng ai cứu nổi. Trước mắt chỉ có thể mang đứa trẻ lên núi tu đạo, dùng Đạo pháp hoá giải oán khí, mới mong giữ được mạng.

Nghe Lục lão đạo nói vậy, Chung Hải Thần rất sợ hãi, nhưng trong lòng vẫn không muốn để con trai theo Lục lão đạo chịu khổ. Xuất phát từ tâm lý cầu may, Chung Hải Thần lấy lý do con trai vẫn chưa tốt nghiệp tiểu học, uyển chuyển cự tuyệt Lục lão đạo. Lục lão đạo cũng không tức giận, đưa cho Chung Hải Thần một túi giấy, bảo khi nào cảm thấy nguy hiểm thì mở ra xem, sau đó lấy của Chung Hải Thần 30 đồng tiền lộ phí, dẫn tiểu đồ đệ rời đi.

Phẫu thuật cấy ghép tủy xương thành công, Chung Lương hồi phục nhanh chóng, chẳng bao lâu sau đã quay lại trường học. Cậu bé vốn thông minh, mặc dù nghỉ bệnh mấy tháng, nhưng vẫn không làm thủ tục nghỉ học. Cũng nhờ cha mẹ phụ đạo, đuổi kịp tiến độ chương trình; cho đến khi tốt nghiệp tiểu học, thành tích cũng không tệ lắm. Chung Hải Thần hỏi Chung Lương: “Rốt cuộc hôm cha vẽ hình người lên cửa sổ, con đã nhìn thấy gì?” Câu trả lời của Chung Lương khiến người dựng tóc gáy: cậu bé thấy cha vẽ hình, trong lòng vốn rất vui vẻ, đúng lúc này, sau lưng cha bỗng xuất hiện một người phụ nữ mặc áo đen, đầu tóc rũ rượi, hơn nữa miệng ngoác rộng, giống như bị trật khớp hàm, răng nanh nhọn hoắt, lưỡi thè dài đến nửa thước…

Năm Chung Lương mười hai tuổi, thành phố Thiên Tân xảy ra hiện tượng “Địa giáp” (sáng sớm mùa đông mặt đường phủ một lớp băng mỏng). Toàn bộ quốc lộ đều giống như sân trượt băng, không ít đoạn đường xảy ra tai nạn liên hoàn. Đồng thời, “bất hạnh” ngủ yên bấy lâu trên người Chung Lương tựa hồ cũng thức tỉnh. Thời điểm cậu bé đi qua ngã tư, bỗng dưng trượt chân té nhào, cùng lúc đó, một chiếc xe tải vượt đèn đỏ, lao thẳng về phía Chung Lương. Trông thấy cảnh này, cảnh sát giao thông ven đường đều nhắm mắt, thầm nghĩ đứa trẻ nhất định mất mạng. Nhưng lúc này, “vận may” dường như còn sót lại chút sức mạnh, chỉ nghe “bùm” một tiếng, thời điểm xe tải còn cách Chung Lương chừng 10m, đột ngột đổi hướng, lốp xe sượt qua đỉnh đầu cậu bé, đâm sầm vào cột điện.

Thấy đứa trẻ không có việc gì, cảnh sát cũng không dám tin, chạy đến kiểm tra, phát hiện bánh trước xe tải bị nổ toác. Tài xế tay chân bủn rủn xuống xe, sắc mặt trắng bệch, tra hỏi mới biết: thì ra chiếc xe này là hàng bãi rác, chạy nhiều năm không có vấn đề gì. Hôm nay chẳng biết vì sao, hệ thống phanh bỗng dưng không nhạy, mất lái nên mới lao qua vạch dừng…

Tuy không bị cán, nhưng da đầu của Chung Lương lại bị lốp xe quệt rách, máu tươi chảy đầy mặt, hơn nữa trượt chân ngã cũng không nhẹ. Xử lý xong tài xế xe tải, cảnh sát giao thông liền gọi điện thoại đến cơ quan Chung Hải Thần, bảo anh ta đến đón con. Thấy mặt Chung Lương bê bết máu, Chung Hải Thần thầm than không ổn, lần này xem ra “Thập Thế Ai Sát” có chút lực bất tòng tâm. Tuy cảnh sát giao thông nói đứa trẻ này mạng lớn, đại nạn không chết tất có hạnh phúc báo, nhưng trong mắt Chung Hải Thần, trẻ con mệnh càng lớn thì tính mạng càng nguy hiểm…

Về đến nhà, Chung Hải Thần tìm túi giấy Lục lão đạo để lại, mở ra thấy bên trong là “địa chỉ” Đạo quán. Gọi là địa chỉ, thực ra chẳng khác gì bản đồ kho báu của hải tặc phương Tây. Ngoại trừ tuyến xe lửa ghi tương đối rõ ràng, lộ trình còn lại được miêu tả lung tung rối loạn. Cái gì mà lái xe ô tô chừng mười tiếng sẽ thấy bên trái đường có một gò đất, men theo đường mòn một buổi sáng sẽ thấy bậc thang lên núi.v.v… haizz, biết tìm thế nào đây?!

Dù luyến tiếc, vợ chồng nhà họ Chung cũng không đành lòng để con trai mạo hiểm. Căn cứ địa chỉ Lục lão đạo lưu lại, Chung Hải Thần dẫn theo Chung Lương, vừa đi vừa hỏi thăm. Trải qua bao gian nan trắc trở, cuối cùng cũng tìm được “Đạo quán” trong núi sâu rừng già. Mang tiếng Đạo quán, kỳ thực chính là ba gian nhà tranh, trong đó một phòng là bếp. Toàn bộ “Đạo quán” không có thần tượng, ngoại trừ mấy ngăn tủ cùng hai chiếc giường cũ nát, thì chẳng còn đồ đạc nào khác. Sau khi vào Đạo quán, Lục lão đạo giống như biết trước hôm nay hai cha con sẽ tới, trà cũng đã pha xong. Tuy lão đạo vô cùng nhiệt tình, nhưng trong lòng Chung Hải Thần vẫn không khỏi buồn bực. Con trai mình từ nhỏ đã sống ở thành phố, có thể thích nghi cuộc sống này hay không?

Còn tiếp...



Nhận xét

  1. Mạch truyện nhanh, lôi cuốn. Người dịch thì không có gì để chê (ai chê bị xóa ráng chịu)

    Trả lờiXóa

Đăng nhận xét