Chương 5
“Rốt cuộc Triệu Cát lên ngôi Hoàng đế… có phải dựa vào Sát cục hay không?” Phương Vân Chủ nhíu mày lẩm bẩm.
“Không biết…” Chung Quỷ Linh khẽ lắc đầu, “Dã sử đều truyền như vậy, dù sao cũng quá xa xưa, không có ghi chép nào đáng tin cậy… Bất quá theo cái nhìn của sư phụ tôi, hẳn chính là Sát cục! Trước kia, quan điểm của các Đạo phái đối với Sát cục đại khái chia làm hai phe, một bên tán thành cách nhìn của Mao Sơn - Tống Thiên Sưởng, cho rằng Sát cục chính là tác động về mặt Phong thủy, không liên quan đến Đạo thuật, nhưng một bên lại tán đồng quan điểm của Tiêu Bảo Trân, cho rằng Sát cục do Oán nghiệt mà nên, không liên quan gì đến Phong thủy. Sư phụ tôi dựa trên hai quan điểm này, chia ra làm hai loại “nhân sát” cùng “quỷ sát”: tốc độ cực nhanh, đại khái chính là do “quỷ sát” gây ra; còn từ từ không gây chết người ngay lập tức, cơ bản có thể quy thành “nhân sát”…”
“Quả nhiên tuổi trẻ đầy hứa hẹn… Xem ra tôi không tìm nhầm người…” Phương Vân Chủ gật gù cười, “Vậy cậu cảm thấy, chuyện nhà họ Chu, có bao nhiêu phần trăm là do Sát cục?”
“Khó mà nói…” Chung Quỷ Linh khẽ lắc đầu, “Mấy thứ này thực không dễ phát hiện, ví như ở nông thôn, có người treo một thanh đao trên tường, mũi nhọn vô tình hướng thẳng về phía giường ngủ, từ đó chủ nhà bệnh tật quanh năm, sư phụ tôi nói: đây là một hình thức đơn giản của ‘ Sát cục ’, thứ này vô âm vô dương, la bàn căn bản không tìm ra được, tuyệt đối là vô hình hại người…”
“Cái này tôi biết…” Phương Vân Chủ thở dài, “Bất quá người nhà họ Chu không ai mắc bệnh, đều là trực tiếp tử vong, nếu thực sự có kẻ kiếm chuyện, mục đích hẳn chính là lấy mạng bọn họ…”
“Cho nên tôi thấy, bất kể có phải Sát cục hay không, tốt nhất nên bảo ông ta đổi chỗ ở, chúng ta đích thân vào đó, có lẽ sẽ tìm ra chút manh mối…” Chung Quỷ Linh nói.
“Có lý…” Phương Vân Chủ gật gù, “Vậy đi, cậu cùng tôi đến nhà họ Chu một chuyến, đem những lời cậu nói với tôi thuyết phục Chu Ngũ Kim, trực tiếp khuyên hắn chuyển nhà… Haizz… nếu cậu đã đến, mấy ngày sau tôi sẽ về Giang Tô…”
“Cái gì?” Vừa nghe Phương Vân Chủ muốn về Giang Tô, Chung Quỷ Linh không khỏi sửng sốt, “Chuyện này còn chưa giải quyết, ngài…”
“Tôi đã nói từ trước, đến Thiên Tân là vì nể mặt bạn cũ, nghề cũ của tôi là xem Phong thủy, không rành vẽ bùa trừ tà… gần đây, bạn tôi bên Giang Tô muốn mua tòa nhà văn phòng, nhờ tôi qua đó hỗ trợ, có điều vì chuyện của nhà họ Chu, tôi đã trì hoãn người ta hơn một tháng, hiện giờ giá nhà biến động từng ngày, không thể kéo dài thêm nữa…” Nghe Phương Vân Chủ nói xong, Chung Quỷ Linh cũng choáng váng, vốn tưởng thế ngoại cao nhân, thì ra là thầy xem Phong thủy… “Phương tiền bối, chuyện này tôi cũng không hoàn toàn nắm chắc… Nếu làm không xong, có phải sẽ không lấy được tiền hay không?”
“Uhm… không phải không lấy được, cùng lắm chỉ lấy ít hơn chút thôi…” Phương Vân Chủ giải thích, “Nếu không hoàn thành nhiệm vụ, Quỹ Hội vẫn sẽ thu phí 100 đô-la mỗi ngày, con số này đương nhiên không thể so với 10 triệu tiền công, nhưng khẳng định tốt hơn nhiều so với làm không công… Nếu thích hợp, cậu có thể nhận việc… Nói thật, tôi cảm thấy hiện giờ bệnh đa nghi của Chu Ngũ Kim còn lớn hơn cả ‘Sát cục’, nếu cậu không tìm ra ngọn nguồn, cứ dứt khoát làm bảo tiêu cho hắn, giúp hắn bình an sống qua năm nay, phá một năm vừa chết giới, cho dù hắn không cho cậu tiền, ít nhất có thể ăn nói với Quỹ Hội bên kia…”
“Mỗi ngày một trăm đô-la?” Chung Quỷ Linh cúi đầu cân nhắc, thầm nghĩ chắc cũng đủ, lương của mình ở công ty đổi thành đô-la cũng chỉ khoảng hai trăm… “Nhưng nếu cuối cùng… hắn vẫn chết thì sao?”
“Cậu trai trẻ, trên thế giới này không có gì nắm chắc 100%…” Phương Vân Chủ tựa hồ có chút thiếu kiên nhẫn, “Cũng giống như chơi cổ phiếu, muốn kiếm tiền phải gánh chịu rủi ro…”
“Đã hiểu…” Chung Quỷ Linh thầm nhủ trong lòng, xem ra Phương Vân Chủ tám phần chính là lão già không đứng đắn, lần đầu nghe nói làm nghề này còn chơi cổ phiếu… haizz… ấy, quên mất, ông ta cũng không phải người cùng ngành, mà là một Phong thủy tiên sinh…
“Nếu cậu đồng ý, tôi sẽ gọi điện cho người bạn kia ngay bây giờ, chờ ông ấy fax giấy tờ qua đây, điền xong đơn, cậu sẽ chính thức làm việc cho Quỹ Hội…” Phương Vân Chủ trầm tư suy nghĩ, lại quay sang nhìn Chung Quỷ Linh, “Chu Ngũ Kim coi trọng bề ngoài, quần áo của cậu… không ổn cho lắm…”
“Thế này còn không ổn sao?” Hai mắt Chung Quỷ Linh như muốn lồi ra, “Chính hãng Adidas! Hơn một ngàn đó trời…”
Nắng gắt như lửa gió mát thổi nhẹ, một chiếc Mercedes Benz S320 màu đen chạy vút khỏi hầm ngầm của khách sạn Viễn Dương, thẳng đến cửa hàng cắt may Vĩnh Chính trên đường Tân Giang.
Ba ngày sau…
Từ lúc sinh ra đến giờ, Chung Quỷ Linh chưa từng ăn mặc trang trọng như vậy - một bộ quần áo kiểu Tôn Trung Sơn trắng tinh, trông đúng là có chút cao nhân khó lường, theo lời Phương Vân Chủ, mặc thế này mới khiến người ta tin tưởng…
Chung Quỷ Linh đứng trước gương, xoay đi xoay lại, chợt di động reo vang, nhìn dãy số hiển thị, là của Phương Vân Chủ.
“Cái lão này… Không phải nói ngày mai sao?” Chung Quỷ Linh cau mày, nhấn nút nghe, “Alo… Phương tiền bối… Cái gì cơ? Con gái ông ta? Tự sát? Chuyện xảy ra khi nào?”
“Mới vừa rồi!” Trong điện thoại, giọng Phương Vân Chủ tràn ngập sự bất ngờ cùng bất đắc dĩ, “Hắn nói hôm qua có chút khác thường, ban đầu tưởng bị thất tình, cho đến hôm nay xảy ra chuyện… mới phát hiện không thích hợp!”
“Không thích hợp thế nào?” Chung Quỷ Linh hỏi.
“Đến bệnh viện trước đã! Con gái hắn nằm cùng bệnh viện với sư đệ cậu…” Phương Vân Chủ nói, “Hiện giờ tôi đã xuất phát! Cậu cũng qua đây đi! Gặp nhau rồi nói kỹ hơn!”
“Được…” Chung Quỷ Linh cúp điện thoại, sửa sang lại cổ áo, quay đầu vừa lúc thấy cha đang cầm hộp cơm, dắt xe đạp đang muốn vào viện, “Ba, chờ một chút, con cũng tới bệnh viện, chúng ta gọi taxi cùng đi…”
Còn tiếp...
Nhận xét
Đăng nhận xét