Chương 4

Nói ra cũng thật kỳ quái, vừa rồi đến bệnh viện, bên ngoài trời vẫn quang đãng. Vậy mà khi Chung Hải Thần đạp xe về nhà tìm Lục lão đạo, cuồng phong lại nổi lên ầm ầm; có những đoạn đường Chung Hải Thần phải xuống xe đẩy đi. Mặc dù bị gió táp rát mặt, nhưng Chung Hải Thần một lòng cứu con trai, bất chấp tất cả. Thời điểm về đến nhà, phát hiện Lục lão đạo cùng tiểu đồ đệ vẫn ngồi chờ trước cửa.

Sau khi rối rít xin lỗi Lục lão đạo, Chung Hải Thần lấy từ trong túi ra bốn tờ một trăm đồng, nói ông ta đi nhanh về nhanh, cần thì cứ gọi taxi. Tuy nhiên, Lục lão đạo từ chối, chỉ rút lấy một tờ, nói đồ đệ của mình còn nhỏ, ngồi xe lửa mua nửa vé là được. Đạo quán ở trong núi, căn bản không có xe taxi, cho nên lộ phí cả đi lẫn về một trăm đồng là đủ.

Cho đến lúc này, Chung Hải Thần mới tin Lục lão đạo không vòi tiền. Nếu thật sự muốn lừa đảo, làm gì có chuyện đưa thêm tiền còn không lấy?

Chung Hải Thần thật lòng cảm ơn, lái xe trở Lục lão đạo cùng tiểu đồ đệ ra ga tàu hỏa. Trước khi lên xe, Chung Hải Thần lại kể lể con trai mình đang chịu bao nhiêu đau đớn, hy vọng Lục lão đạo có thể mau chóng quay lại. Lục lão đạo nghe xong cười nói: đau đớn thế nào mình còn rõ hơn người làm cha, khi nào về trong lòng tự hiểu rõ.

Đêm hôm đó, nhìn xe lửa chậm rãi rời đi, rốt cuộc trong lòng Chung Hải Thần cũng nhen nhóm một tia hy vọng. Con người chính là như vậy, trong đỉnh điểm của cơn tuyệt vọng, cho dù biết rõ cọng rơm không thể cứu mạng, nhưng vẫn cố thử túm lấy một lần xem sao…

Một ngày, hai ngày, ba ngày trôi qua… Đến ngày thứ mười, Chung Hải Thần bắt đầu mất kiên nhẫn, thầm hối hận vì lúc trước không hỏi rõ Đạo quán của Lục lão đạo ở đâu. Nhìn con trai ngày một tiều tuỵ, nếu Lục lão đạo còn không mau trở về, chỉ e không kịp nữa rồi! Tối hôm đó, Chung Hải Thần buồn bã ỉu xìu lái xe về nhà, bỗng phát hiện Lục lão đạo cùng tiểu đồ đệ đang đứng trước cửa nhà mình, nhìn đông nhìn tây. Thấy vị thần tiên sống này rốt cuộc đã trở lại, Chung Hải Thần mừng đến phát điên, quả thực giống như gặp lại cha đẻ, vội vã xuống xe cầm tay Lục lão đạo. 

Sau khi vào nhà, Chung Hải Thần vốn định mời hai thầy trò ra tiệm ăn cơm, nhưng bị Lục lão đạo từ chối. Lục lão đạo lôi từ trong túi vải cũ sờn ra một đống lớn đồ vật, sau đó lại tháo xuống từ trên người một thanh kiếm dài hơn hai thước (khoảng 70cm) — nhìn vết mòn trên chuôi kiếm, xem ra đã có từ rất lâu. Trong lúc Chung Hải Thần còn đang ngắm nghía, Lục lão đạo bất ngờ đưa một hộp gỗ cùng một tờ giấy vàng. Mở hộp ra, chỉ thấy bên trong có thứ gì đó giống thuốc mỡ đen sì sì, có điều loãng hơn một chút; trên giấy thì vẽ một hình người xiêu xiêu vẹo vẹo; tuy không đẹp mắt, nhưng đường nét rất chi tiết, đủ cả mắt mũi chân tay.

Cầm hai vật này nhìn một hồi, Chung Hải Thần tò mò hỏi Lục lão đạo định cứu con trai mình như thế nào. Lục lão đạo nghe xong cười nói: mình sẽ ở nhà làm phép, trong nhà không thể có phụ nữ, còn Chung Hải Thần phải tự mình đến bệnh viện cứu con trai.

Nghe Lục lão đạo nói vậy, Chung Hải Thần lại bắt đầu do dự, thầm nghĩ trong nhà không thể có phụ nữ, cứu con trai lại muốn tự mình đi, thế chẳng phải trong nhà sẽ không còn ai? Chẳng may mất đồ thì làm sao?

Phát hiện Chung Hải Thần lại do dự, Lục lão đạo không khỏi thở dài một hơi, vừa lắc đầu vừa thu thập đồ vật, chuẩn bị rời đi. Chung Hải Thần thấy vậy lập tức luống cuống, dù sao cũng là cọng rơm cứu mạng, bỏ lỡ lần này không biết còn lần sau hay không… Sau khi nghe Chung Hải Thần giải thích lo lắng của mình, Lục lão đạo lại lôi ra mấy thứ từ trong túi, cắm một vòng hương quanh giường ngủ của Chung Lương (gọi là một vòng, nhưng thật ra chỉ có mấy cây), cuối cùng dặn dò Chung Hải Thần phải dựa theo hình vẽ trên giấy vàng, dùng ngón tay chấm thuốc mỡ trong hộp gỗ, vẽ lên cửa sổ phòng bệnh một cái giống y hệt. Đặc biệt còn nhấn mạnh không được bỏ sót một nét, trong vòng mười phút tuyệt đối không thể xoá, cho dù liều mạng cũng phải vẽ cho xong, bằng không Chung Lương hết cách cứu chữa…

Cầm hộp gỗ cùng giấy vàng, Chung Hải Thần phóng xe như bay đến bệnh viện. Lúc này, Chung Lương vừa kết thúc một đợt hóa trị, thấy cha đến còn rất vui mừng. Có điều, Chung Hải Thần nào có tâm tư vui đùa cùng con trai, nhanh chóng mở nắp hộp, bắt đầu dùng ngón tay chấm dung dịch màu đen, vẽ lên kính cửa sổ một hình người.

Mới đầu, Chung Lương còn tưởng cha muốn làm mình vui vẻ, nhoẻn miệng cười khúc khích, nhưng chưa quá một hồi sắc mặt cậu bé bỗng biến đổi, hét lớn một tiếng, trùm chăn che kín đầu. Thấy con trai hành động như vậy, Chung Hải Thần giật mình hoảng hốt, theo bản năng quay đầu lại, thì ra có một nữ y tá đang đứng sau lưng, hai mắt lập lòe giống như sói hoang, sắc mặt xanh đen. Tuy khuôn mặt cô ta khá xinh xắn, nhưng hung quang trong mắt cùng sắc mặt quái dị thực sự khiến Chung Hải Thần rùng mình kinh hãi.

“Anh đang làm gì?” Nữ y tá lạnh giọng quát, thanh âm vô cảm giống như báo giờ trên đồng hồ điện tử, từng chữ rời rạc ghép lại với nhau.

“Tôi… tôi muốn chơi đùa với con trai…” Tuy trong lòng có chút chột dạ, nhưng Chung Hải Thần cũng không để ý, dùng thân thể che lại hình người đã vẽ xong. Thời buổi này hạng người gì cũng có, nữ y tá có chút kỳ quái, không biết cô ta muốn làm gì đây?

Đúng lúc này, trong tay nữ y tá bỗng có thêm mảnh vải trắng, vươn tay muốn xoá hình vẽ trên kính cửa sổ. Cũng may Chung Hải Thần phản ứng nhanh, lấy thân mình chặn cô ta lại. Có điều cú chặn này, Chung Hải Thần lập tức cả kinh, bản thân từng là quân nhân, mỗi ngày chạy bộ năm cây số, vậy mà vừa rồi thiếu chút nữa đã bị nữ y tá xô ngã. Chẳng trách Lục lão đạo luôn miệng dặn dò: cho dù liều cả tính mạng, cũng phải bảo vệ hình vẽ trên cửa sổ. Lẽ nào nữ y tá đã bị yêu quái điều khiển, đến đây giết con trai mình?

Thấy Chung Hải Thần ra sức ngăn cản, nữ y tá lập tức bóp cổ đối phương. Tuy sức cô ta lớn, nhưng Chung Hải Thần cũng không ăn chay. Tay phải gồng sức, lựa thế bẻ quặt khớp xương của nữ y tá, đồng thời gân cổ hô to: “Cứu mạng!”

Nghe được tiếng kêu của Chung Hải Thần, hai bác sĩ cùng một hộ lý ở phòng trực ban lập tức chạy qua. Nói ra cũng thật kỳ quái, người vừa đến nơi, hai mắt nữ y tá bỗng dưng trợn ngược, toàn thân run rẩy. Chưa quá năm giây, hung quang trong ánh mắt lẫn sắc mặt xanh đen đều biến mất, phát hiện tay mình đang bị Chung Hải Thần nắm chặt, nữ y tá cũng bắt đầu kêu cứu mạng. Bác sĩ cùng hộ lý nhìn cảnh tượng trước mắt, lập tức choáng váng: một người đàn ông nắm chặt tay một người phụ nữ, rõ ràng muốn giở trò lưu manh, thế nào lại còn kêu cứu mạng?

Đúng lúc này, nữ y tá  bất ngờ rút tay lại, thuận đà cho Chung Hải Thần một cái tát, ôm mặt khóc lóc chạy ra ngoài. Hai bác sĩ không nói nhiều, xông lên ghì chặt Chung Hải Thần, còn hộ lý kia phát hiện trên cửa sổ phòng bệnh có một hình vẽ kỳ quái, lạnh giọng hỏi Chung Hải Thần rốt cuộc muốn làm sao, đồng thời vươn tay ra lau. Thấy thế, không biết Chung Hải Thần lấy đâu ra sức lực, hét to một tiếng, hất ngã hai vị bác sĩ trẻ tuổi, túm lấy hộ lý. Hai vị bác sĩ tưởng Chung Hải Thần định đánh người, xắn tay áo muốn động thủ. Kết quả bị Chung Hải Thần vung nắm đấm, ai nấy ngã lăn ra đất, một người còn ngất xỉu; hộ lý thấy vậy hoảng hốt bỏ chạy, la hét ầm ĩ…

Nhìn đồng hồ đeo tay, Chung Hải Thần không khỏi toát mồ hôi, chưa được mười phút! Cho dù liều mạng cũng phải kiên trì đến cùng! 

Một giây, hai giây, ba giây… vừa qua phút thứ tám, ngoài hành lang bỗng có tiếng ồn ào, thì ra hộ lý dẫn bảo vệ tới. Không muốn mọi người chú ý đến hình vẽ trên cửa sổ, Chung Hải Thần bắt đầu giả mù sa mưa, cúi đầu đỡ vị bác sĩ đang nằm bò dưới đất dậy. Bảo vệ thấy Chung Hải Thần cúi mình, cho rằng đối phương lại muốn đánh người, vội hét “Dừng tay!”, tiếp theo lao đến khống chế Chung Hải Thần. Thời khắc này, trong đầu Chung Hải Thần chỉ có một suy nghĩ, chính là kéo dài thời gian! Chỉ cần hộ lý không tiến lên, bảo vệ chắc sẽ không chú ý đến hình vẽ trên cửa sổ! Vì thế, Chung Hải Thần bắt đầu liều mạng giãy giụa, khiến hộ lý kia không dám lại gần.

Thấy Chung Hải Thần bị giữ chặt, hộ lý run rẩy nâng vị bác sĩ dưới đất dậy.

“Hừ, đúng là đồ điên…” Bác sĩ vừa mắng vừa nhặt mảnh khăn trắng bên cạnh, lau vết máu trên khóe miệng.

“Bác sĩ, cái… cái đó…” Hộ lý chỉ vào miếng vải trên tay bác sĩ, toàn thân run rẩy. 

“Sao thế?” Bác sĩ theo bản năng nhìn xuống, dịch dạ dày lập tức trào lên cổ họng. Đây nào phải khăn tay, rõ ràng được xé ra từ tấm vải phủ người chết…

Còn tiếp...


Nhận xét