Chương 4

“Mấy anh em bọn họ, cách chết không giống nhau, thế nhưng nguyên nhân y học lại tương đồng!” Phương Vân Chủ nói, “Có người té lầu chết, đưa đến bệnh viện kiểm tra, không có vết thương trí mạng; có người chết đuối tại bể bơi, nhưng sau khi nghiệm thi phát hiện phổi không có nước… Nói cách khác, trước khi chết đuối, người đều ko còn hơi thở, bằng không thì cũng hôn mê sâu, mọi việc là vậy…”

“Nguyên nhân y học là gì?” Chung Quỷ Linh hỏi.

“Không biết! Trước khi chết, mấy người bọn họ đều xảy ra chuyện, mức độ không đủ dẫn đến tử vong, nhưng rốt cuộc đều mất mạng! Bác sĩ không tìm ra nguyên nhân cụ thể! Không có nội thương, ngoại thương không trí mạng; không có hiện tượng trúng độc, thậm chí Cục Cảnh Sát cũng từng tham gia điều tra, còn tiến hành khám nghiệm bằng kỹ thuật tiên tiến nhất, nói là kiểm tra nhiễm độc thần kinh gì đó, đáng tiếc vẫn không tìm ra manh mối…” Phương Vân Chủ nói, “Có một tiết kỳ lạ, tôi không biết liệu nó có liên quan đến cái chết của bọn họ hay không, đó chính là trước khi chết mấy ngày, bọn họ đều nói mớ trong lúc ngủ… Nếu chỉ có một người như vậy, có lẽ là trùng hợp, nhưng trước khi chết cả bốn người đều từng nói mớ, người nhà, đặc biệt là vợ bọn họ đều nói: vợ chồng chung giường mấy chục năm, chưa thấy chồng mình có tật nói mớ khi ngủ! Tôi hoài nghi, liệu có phải nhà bọn họ phạm phải thứ gì kiêng kỵ hay không, đáng tiếc hiện tại không có manh mối, muốn tra cũng không biết nên tra từ đâu…”

“Nói mớ…!?” Chung Quỷ Linh thoáng ngạc nhiên, “Phương tiền bối, tình huống này tôi từng thấy qua!… Nói đúng hơn thì là… nghe nói qua…”

“Thật sao? Cậu nói rõ hơn xem nào!” Phương Vân Chủ có chút kích động.

“Khá tương đồng, nhưng lại không giống hoàn toàn…” Chung Quỷ Linh khẽ cau mày, “Trước khi tôi và sư đệ xuống núi, trong thôn nọ từng xảy ra chết người, nghe nói là sinh viên duy nhất trong vùng học đại học ở Bắc Kinh, chúng tôi đến siêu độ, lúc ấy cha mẹ người này đã đưa thi thể đến bệnh viện, nghe nói cậu ta chết rất kỳ quái, vốn đang khoẻ mạnh, thấy bảo là thành viên đội điền kinh của trường, chẳng có bệnh tật gì, hôm trước vẫn sinh hoạt bình thường, nửa đêm người nhà nghe thấy hắn nói mớ, sáng hôm sau đã tắt thở, tôi về hỏi sư phụ, sư phụ nói có lẽ là trúng ‘Sát cục’, nếu biết tối đó hắn nói mớ cái gì, không chừng có thể tìm ra nguyên nhân tử vong, sau này tôi quay lại cái thôn đó, hỏi người nhà bọn họ, nhưng chẳng ai nghe được gì…”

“Sát cục?” Phương Vân Chủ cau mày, dường như có chút khó hiểu.

“Đúng vậy, tôi thấy tám phần là chọc phải người nào, cho nên bị trả thù…” Chung Quỷ Linh nói, “Sư phụ tôi từng nghiên cứu khá sâu về Sát cục”

“Anh bạn trẻ, không sợ cậu chê cười, sư phụ tôi là đệ tử tục gia của Toàn Chân Long Môn (1), bản thân tôi cũng nghiên cứu Mao Sơn Thuật, nhưng chưa từng tiếp xúc với cái gọi là Sát cục’…, hy vọng cậu có thể cho tôi mở mang tầm mắt…” Dứt lời, Phương Vân Chủ khẽ mỉm cười, hai tay ôm quyền.

“Tiền bối đừng làm thế… vãn bối không dám nhận…” Chung Quỷ Linh vội vàng đứng dậy, ấn tượng đối với Phương Vân Chủ xoay chuyển 180 độ, vốn cảm thấy người này có chút tùy tiện, nhưng hiện tại xem ra, thái độ cũng khá “Chuyên nghiệp”, biết thì nói biết, không biết nói không biết, cũng không làm trò trước mặt tiểu bối, thời buổi này khó kiếm được người như vậy, “Thực tình tôi chỉ nghe sư phụ nói qua vài câu, người nghiên cứu mấy thứ này đích thực không nhiều…” 

Theo lời Chung Quỷ Linh, “Sát cục” là sự kết hợp giữa trận pháp và bố cục Phong thủy trong Đạo thuật, có thể coi như bàng môn tả đạo.

Trong lịch sử phát triển, Đạo thuật trên cơ bản chính là sự đấu tranh giữa “Hại người” và “Không hại người”, trong mắt các vị tiền bối Đạo môn, Oán nghiệt tự nhiên hình thành đều dễ đối phó, khiến người đau đầu chính là mấy loại “Oán nghiệt nhân tạo” cùng với những trận cục hại người kia, trong số đó, tuy “Sát cục” không có gì đáng chú ý, nhưng lại là tà cục phức tạp/khó bị phát hiện nhất.

Tuỳ theo môn phái đạo giáo, cái nhìn đối với “Sát cục” cũng không tương đồng, ví như Mao Sơn tông sư - Tống Thiên Sưởng cho rằng “Sát cục” là trận cục “Tạo sát hại người”, chính là vận dụng “Sát vị” (2) nhân tạo bào mòn hay huỷ hoại sức khoẻ ai đó trong thời gian dài, cuối cùng khiến người ấy mắc bệnh hiểm nghèo hoặc rối loạn tinh thần — góc nhìn này căn bản xuất phát từ góc độ Phong thủy học. Tuy nhiên theo tổ sư Thái Nhất Đạo - Tiêu Bảo Trân: “Sát trọng tắc oán tán, sát khinh tắc oán đỗi, dĩ khinh sát phạm trọng oán, thị dĩ chiêu chi kỳ túy” — ý muốn nói “Sát khí quá nặng, Oán nghiệt tất sẽ tiêu tán, sát khí quá ít, Oán nghiệt sẽ bị chọc giận hoặc kích thích." Dùng nguyên lý trên thúc đẩy Oán nghiệt quấy phá, chính là điểm tinh túy của chiêu này”, đây cũng là cái nhìn xuất phát từ góc độ Đạo thuật.

Tuy một số tổ tông Đạo phái từng chú ý đến “Sát cục”, nhưng dù sao cũng là thứ hại người cho nên ít sử dụng, đời sau không coi trọng, trong điển tịch Đạo thuật được lưu truyền đến ngày nay cũng không có ghi chép cụ thể về “Sát cục”, chỉ còn lại một vài truyền thuyết trong Đạo môn, gây tranh cãi lớn nhất chính là: “Tống Huy Tông - Triệu Cát lên làm Hoàng đế có phải do ‘Sát cục’ tác động hay không?”

Cha của Triệu Cát là Tống Thần Tông - Triệu Húc có tất cả mười bốn người con trai, trong đó tám người chết yểu, sống đến thành niên chỉ có sáu người, lớn nhất chính là Lục hoàng tử Triệu Hú. Theo lẽ thường, Thần Tông Hoàng đế sẽ truyền đế vị cho hắn, Triệu Cát là con trai thứ 11 của Tống Thần Tông, người sống sót thứ ba trong số các hoàng tử, bên trên còn có Cửu hoàng tử Triệu Tất, theo lý thì không đến lượt hắn làm Hoàng đế, cho dù Triệu Húc đột ngột băng hà, như lẽ thường cũng nên là Triệu Tất lên ngôi, nhưng khiến mọi người bất ngờ chính là đúng thời điểm Triệu Húc thật sự băng hà, Cửu hoàng tử Triệu Tất bỗng dưng mù hai mắt, ngôi vị Hoàng đế đương nhiên rơi vào tay Triệu Cát. Xét bề ngoài, chỉ có thể nói Triệu Húc mệnh đoản, Triệu Tất mệnh khổ, nhưng trong mắt một số người trong Đạo môn, dường như không đơn giản chỉ là “Mệnh tốt” hay “Mệnh khổ”:

Trước tiên, ca ca của Triệu Cát, Tống Triết Tông - Triệu Hú băng hà khi năm ấy 24 tuổi, cái chết cực kỳ đột ngột, sau khi được thái y cùng thuật sĩ cung đình liên hợp hội chẩn, trên cơ bản có thể loại trừ khả năng bị tà thuật làm hại, đáng tiếc trước sau không khám ra chứng bệnh cụ thể, tuy nhiên một số thuật sĩ có nghiên cứu về Sát cục phát hiện: cái chết của Triệu Húc phù hợp với đặc điểm của “Sát cục”.

Tiếp theo, Cửu hoàng tử Triệu Tất đột ngột bị mù, điều này xem ra không cần phải nói.

Còn nữa: bản thân Triệu Cát vô cùng mê luyến Đạo thuật, sau khi kế vị đã nhiều lần hạ chiếu rà soát đạo thư, thiết lập Kinh cục, thậm chí tự xưng là “Hoàng đế Giáo chủ Đạo quân”, điều này ám chỉ mối quan hệ bí mật giữa bản thân Triệu Cát cùng một số nhân sĩ trong Đạo môn thời ấy, ngoài ra, hắn còn dựa theo chỉ điểm của Đạo sĩ tiết lộ sinh thần bát tự giả của mình ra ngoài, căn cứ một số ghi chép trong Đạo môn, Triệu Cát tuyên bố mình có mệnh cửu ngũ chí tôn, trong lịch sử rất ít Hoàng đế để lộ sinh thần bát tự, việc làm của Triệu Cát có khác gì tự để lộ điểm yếu…

———————

Chú giải:

(1) Toàn Chân Long Môn: từ sau triều Minh, do sự bất đồng về “Đạo pháp thừa thụ”, Đạo giáo chia thành hai phái Toàn Chân và Chính Nhất, Long Môn cùng Mao Sơn là hai nhánh của hai    Đạo phái lớn này.

(2) Sát vị: trong Phong thủy học, nghiên cứu nguyên tắc ảnh hưởng của sát khí đối với con người. Dương trạch Phong thủy truyền thống cho rằng: nhỏ thì ngòi bút/mũi kéo, lớn thì góc cạnh trong công trình kiến trúc, núi đồi tự nhiên.v.v… đều tồn tại sát khí, phương hướng đối diện góc cạnh chính là “Sát vị”, hội tụ lượng sát khí lớn, dễ ảnh hưởng đến sức khoẻ/tâm lý con người. Ngoài ra, hình dạng đặc điểm kiến trúc hoặc cảnh quan cũng có khả năng tồn tại sát khí, ví như cầu vượt, tòa nhà chọc trời...

Nhận xét