Chương 3

“Chuyện tà môn? Phương tiền bối, ý ngài là gì?” Nghe Phương Vân Chủ nói vậy, Chung Quỷ Linh liền cảm thấy bối rối. Với những người hiểu về Âm Dương Ngũ Hành, quan niệm về “Tà môn” khác với người thường, Phương Vân Chủ ngoài dáng vẻ tiên phong đạo cốt, dường như còn có chút bản lĩnh, thế nào lại thốt ra mấy lời như vậy?

“Đúng rồi… công việc của cậu là gì?” Phương Vân Chủ hỏi.

“Tôi… Tôi làm về đồ uống…” Chung Quỷ Linh không rõ Phương Vân Chủ rốt cuộc muốn nói điều gì.

“Trong giới vật liệu xây dựng ở Thiên Tân, có một ông chủ kinh doanh kim khí, toàn bộ thị trường khu vực Bắc Kinh - Thiên Tân, hắn lũng đoạn bảy phần, người này kêu Chu Ngũ Kim, không biết cậu có từng nghe qua hay không?”

“Kinh doanh kim khí? Chu Ngũ Kim?” Chung Quỷ Linh cau mày, “Biệt hiệu này đúng là chưa từng nghe qua, tên thật ông ta là gì?”

“Không phải biệt hiệu…” Phương Vân Chủ nói, “Người này kêu Chu Ngũ Kim, họ Chu, tên Ngũ Kim…”

Theo lời Phương Vân Chủ, Chu Ngũ Kim vốn tên Chu Ngũ Hâm, trình độ văn hoá cấp 1, sau này đều là tự học, nhưng vẻ ngoài trông giống phần tử trí thức, điệu bộ cũng rất có văn hoá, người này sinh năm 1959, thời điểm ấy đang thực hiện kế hoạch đại nhảy vọt, Trung Ương kêu gọi toàn dân tích cực sinh sản, dưới khẩu hiệu “Có người có hết thảy, nhiều người nhét củi thì lửa to”, khắp nơi đều xuất hiện “Bà mẹ anh hùng”, nhà có ba con không chê nhiều, năm con thật bình thường, thậm chí có nhà còn sinh bảy tám đứa, Chu Ngũ Kim  chính là con trai thứ năm trong gia đình.

Nói đến đây, Chu Ngũ Kim cũng coi như xui xẻo, mới sinh không lâu liền gặp phải ba năm thiên tai, trong nhà khó khăn, thiếu ăn thiếu mặc, Chu Ngũ Kim quê ở Đông Bắc, cha mẹ cũng là người Đông Bắc, do bốn đứa con trước đều đã lớn, cho nên mới đưa Chu Ngũ Kim về nông thôn cho ông nội nuôi dưỡng, chờ đến tuổi đi học sẽ đón về Thiên Tân, nhưng vừa lúc Chu Ngũ Kim đến tuổi đi học lại vướng vào CMVH, cha Chu Ngũ Kim bị liệt vào thành phần “gián điệp”, con trai lớn vì quá đói, lén ăn rau trong ruộng của đội sản xuất, bị coi như ăn trộm, phán bảy năm tù giam, mẹ Chu Ngũ Kim không chịu nổi cú sốc, chẳng bao lâu sau liền qua đời, vì thế trong khoảng thời gian này, nhà họ Chu hoàn toàn mất liên lạc với nhà ông nội ở Đông Bắc.

Chu Ngũ Kim khoẻ mạnh trưởng thành ở vùng quê, tuy không phải lo chuyện ăn uống, nhưng không được đi học, thỉnh thoảng ngẫu nhiên nghe ông nội đọc thư cha mẹ gửi, nhưng bản thân trước giờ chưa từng gặp cha mẹ, cho nên không có cảm giác gì. Sau khi ông nội qua đời, Chu Ngũ Kim lấy vợ rồi đi ở rể, dọn đến Lâm thôn.

Vợ Chu Ngũ Kim họ Vương, hơn hắn ba tuổi, bên trên có bốn người anh, bên dưới có hai em trai, đều là loại hung ác tàn nhẫn, được người ta gọi là ‘Vương gia đại đội”, từ cha đến con không ai dám chọc, theo lời kể của Chu Ngũ Kim, lúc trước là con gái họ Vương coi trọng mình, bị ép hôn ở rể.

Không nghĩ cũng biết, làm rể gia đình như vậy, thân phận địa vị thấp kém cỡ nào? Có thể nói, căn bản không có gì hạnh phúc, cũng chính vì nguyên nhân này, Chu Ngũ Kim đã trộm thích một nữ thanh niên trí thức, còn lén viết một phong thư tình cho cô ta, không ngờ người này lại trực tiếp đưa bức thư cho nhà họ Vương, Chu Ngũ Kim trong lúc hoảng hốt, mang theo mười đồng tiền chạy đến nơi khác.

Trước thời kỳ cải cách mở cửa, Chu Ngũ Kim đi nhặt đồng nát, đào than đá, đổ phân… thậm chí có khoảng thời gian còn trộm đồ kiếm sống, cùng lúc này, hai người anh của Chu Ngũ Kim được cha cử đi Đông Bắc tìm em trai bị thất lạc, đáng tiếc không có tin tức gì. Sau này, Chu Ngũ Kim một mình đi đến Thiên Tân, muốn tìm người thân, nhưng một không biết địa chỉ, hai không biết tên, chỉ có thể làm công trong một tiệm kim khí. Tuy học hành không cao, nhưng đầu óc Chu Ngũ Kim lại rất linh hoạt, chưa quá mấy năm đã lên làm ông chủ, từ đó về sau ngày càng trở nên lớn mạnh…

Sau khi có tiền, việc đầu tiên Chu Ngũ Kim làm chính là đăng tin tìm người trên báo chí, radio cùng truyền hình, nội dung rất đơn giản: Tôi tên Chu Ngũ Kim, sinh năm 1959, năm 1960 bị đưa đến Đông Bắc, nhà có bốn anh trai, không nhớ cha mẹ là ai, hiện đang tìm kiếm người thân, ai biết ông nội tôi tên là gì, có thể chứng minh quan hệ, xin gọi điện thoại đến số…

Quảng cáo phát ra, chưa quá ba ngày liền có một ông cụ cùng mấy người đàn ông trung niên tìm được đến Chu Ngũ Kim, ôm nhau khóc rống một hồi, gia đình Chu Ngũ Kim coi như đoàn viên, thế nhưng kể từ ngày đó, nhà họ Chu bắt đầu gặp tai hoạ đổ máu…

Sau khi nhận thân, Chu Ngũ Kim mua mấy căn biệt thự liền kề, cho bốn anh trai mỗi người một căn, cha mẹ thì thay phiên nhau sống cùng các con. Tiếp theo, đưa mấy người anh đến công ty của mình làm việc. Thế nhưng từ năm 2002, người nhà họ Chu lần lượt chết thảm, mỗi năm một người, mới đầu là cha Chu Ngũ Kim, sau đó là bốn anh trai. Ban đầu mọi người còn nghĩ là trùng hợp, đến khi tam ca bất ngờ tử vong, Chu Ngũ Kim bắt đầu nhận ra sự tình có chút không thích hợp, hiện giờ lão tứ cũng đã chết, theo trình tự thì năm nay sẽ đến lượt hắn.

“Nhà ở tôi đã xem qua, không có vấn đề; sinh thần bát tự của bọn họ tuy không biết giờ giấc cụ thể, nhưng từ ngày tháng năm thấy cũng không có vấn đề gì…” Phương Vân Chủ đứng dậy, bắt đầu đi đi lại lại trong phòng, “Cho dù là trùng hợp, chúng ta cũng phải tìm được lý do toàn diện thuyết phục Chu Ngũ Kim, hiện giờ hắn giống như mắc bệnh đa nghi, ngày nào cũng trốn trong nhà, không dám ra ngoài…”

“Chẳng lẽ phải làm công tác tư tưởng cho hắn… cái này hình như thuộc về phạm trù tâm lý học…” Chung Quỷ Linh tự hỏi trong lòng, tuy mình ăn nói khá ổn, nhưng chuyện này căn bản không bình thường, cho dù là trùng hợp, dựa vào đâu thuyết phục người ta?

“Cha hắn chết vào tháng Chạp… đại ca chết tháng Giêng, nhị ca chết tháng Hai, tam ca chết tháng Ba, tứ ca chết tháng Tư” Phương Vân Chủ lẩm bẩm nói, “Hơn nữa từ nhỏ Chu Ngũ Kim đã sống ở nông thôn, từng thấy qua không ít việc lạ, cho nên tin chắc nhà họ Chu gia đã phạm phải đại tiên gì đó, mới gây ra tai hoạ nhường này… Tôi đã nói chuyện với hắn, cũng biết được một số chi tiết… Nói thật, tôi cũng cảm thấy việc này rất kỳ quặc…”

“Chi tiết… chi tiết gì cơ?” Chung Quỷ Linh sửng sốt.

Còn tiếp...

Nhận xét