Chương 3

Theo lời Lục lão đạo, mệnh Chung Lương phạm “Thập Thế Oan Sát”. “Thập Thế Oan Sát” chính là ác quỷ mười kiếp biến thành Sát. Sở dĩ liên tiếp gặp phải tai vạ, tất cả đều do “Thập Thế Oan Sát” tác động. Mục đích chỉ có một, chính là dồn Chung Lương vào chỗ chết, như vậy nó mới có thể hóa giải oán khí, đầu thai chuyển kiếp.

Vừa nghe Lục lão đạo nói vậy, Chung Hải Thần suýt chút nữa tức đến hộc máu, thầm mắng lão đạo ác miệng, ta có lòng tốt cứu giúp lão, lão lại trù con trai ta vậy hả? Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng Chung Hải Thần cũng muốn xem Lục lão đạo còn nói hươu nói vượn cái gì; nếu thật sự muốn lừa gạt, khẳng định có lúc lòi đuôi. Đến lúc đó, ta sẽ tống cổ lão ra ngoài, chỉ đáng thương tiểu đồ đệ, đi theo sư phụ lừa đảo… đúng là xui xẻo!

Có điều Chung Hải Thần không ngờ, chính là Lục lão đạo càng nói càng chuẩn, thậm chí ông ta còn biết chuyện lũ mèo đánh nhau năm đó. Ngoài “Thập Thế Oan Sát”, sinh thần bát tự của Chung Lương còn phạm một thứ kêu “Thập Thế Ai Sát”. Lục lão đạo giải thích: "Thập Thế Ai Sát" chính là oán hận của nô bộc mười kiếp bị chủ nhân hành hạ áp bức. Mục đích của nó hoàn toàn trái ngược với “Thập Thế Oan Sát”. Người bị “Thập Thế Ai Sát” bám thân tuy liên tục gặp xui xẻo, nhưng chắc chắn không nguy hiểm đến tính mạng. “Thập Thế Ai Sát” nhất định phải phát tiết toàn bộ oán khí của mình, mới có thể đầu thai chuyển thế. Nếu chẳng may người bị nó đeo bám chết giữa chừng, nó lại phải đợi thêm mười kiếp nữa — vì vậy “Thập Thế Ai Sát” sẽ trăm phương nghìn kế kéo dài tuổi thọ nạn nhân.

Nhắc đến mèo hoang đánh nhau, Lục lão đạo không khỏi bật cười, bảo đó chính là hai thứ kia tranh đoạt thân thể vật chủ, kết quả thế lực ngang nhau, cho nên hiện tại cả hai đều đang bám trên người Chung Lương. Sở dĩ gặp phải một loạt bất hạnh, trên cơ bản đều là kiệt tác của “Thập Thế Oan Sát”; còn “may mắn” xảy ra tiếp theo, chỉ e đều do “Thập Thế Ai Sát” mang lại.

Nghe đến đây, Chung Hải Thần cũng nửa tin nửa ngờ, cái gì mà mười kiếp thế này, mười kiếp thế kia — nghe chẳng khác gì ba hoa bốc phét. Thế nhưng, lời Lục lão đạo nói có tình có lý, mấy năm nay con trai liên tục gặp họa, mỗi lần như vậy đều hoá nguy thành an. Lục lão đạo nói: "cứu tinh từ trên trời rơi xuống", chẳng phải vị bác sĩ vừa xuống máy bay đã đến bệnh viện, làm phẫu thuật cho con trai mình sao?!

Trong lúc do dự, Chung Hải Thần muốn hỏi lần này vị cứu tinh đến từ đâu. Người cho tủy cấy ghép chính là mình, nếu Lục lão đạo không nói được, xem ra ông ta chỉ lừa đảo mà thôi. Nghe Chung Hải Thần hỏi, Lục lão đạo mỉm cười, chỉ vào chính mình, tuyên bố cứu tinh chính là ông ta. Chung Hải Thần thiếu chút nữa thì phun máu, muốn cười lại có chút xấu hổ. Lão là cứu tinh sao? Có bản lĩnh thì ngày mai rút tuỷ rút xương cứu người đi!

Thấy lão đạo cũng có chút đáng thương, Chung Hải Thần không đuổi ông ta ra khỏi cửa, mà để hai thầy trò ngủ lại một đêm. Mặc dù Chung Hải Thần coi Lục lão đạo đang nói đùa, nhưng bản thân Lục lão đạo không coi là vậy. Sáng sớm hôm sau, Lục lão đạo xin Chung Hải Thần một trăm đồng phí đi lại, nói phải về Đạo quán lấy đồ nghề cứu Chung Lương, báo đáp lòng tốt của Chung Hải Thần. Một trăm đồng, Chung Hải Thần vừa nghe liền bốc hỏa, thầm nghĩ lão đạo này chính là đồ lừa đảo, nhà mình tiêu hai tháng còn chưa đến trăm đồng, lão mở miệng đòi nhiều như vậy, thực không biết xấu hổ là gì.

Thấy Chung Hải Thần không tin, Lục lão đạo cũng không cưỡng cầu, viết tờ giấy nhỏ đưa cho Chung Hải Thần, nói mình cùng đồ đệ chờ trước cửa nhà, khi nào tin quay về là được. Thoáng nhìn tờ giấy, chỉ thấy bên trên viết bốn câu:

"Thăm con gặp vợ trước,
Gặp vợ nước mắt rơi.
Nước mắt chảy thành suối,
Cha con lòng rối bời."

Chung Hải Thần tức điên, thầm mắng Lục lão đạo lòng dạ ác độc, vì một trăm đồng mà trù ẻo người khác, hôm nay ta sẽ qua đêm trong bệnh viện, lão cứ chờ bên ngoài đến chết cóng đi! Nghĩ vậy, Chung Hải Thần thở phì phì, vứt tờ giấy xuống đất, nhanh chóng rời khỏi nhà.

Mang theo toàn bộ số tiền gom góp được, Chung Hải Thần vô cùng vui vẻ, đạp xe mười mấy dặm mà như mấy bước chân. Thế nhưng vừa đến nơi, chỉ thấy vợ mình hai mắt đẫm lệ đứng cạnh bác sĩ không nói nên lời. Thì ra kết quả trị liệu bằng hoá chất không mấy lý tưởng. Thân thể Chung Lương xảy ra hiện tượng kháng thuốc, không thành công diệt tế bào ung thư. Với tình trạng trước mắt, tạm thời không thể tiến hành cấy ghép tủy xương! Chung Hải Thần hỏi bao giờ mới có thể giải phẫu, xác suất thành công là bao nhiêu. Câu trả lời chính là: đứa trẻ quá nhỏ, thân thể suy yếu, hiện giờ lại kháng thuốc. Nếu tăng thêm liều lượng, tính mạng sẽ gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào…

Trước cửa sổ phòng bệnh đặc biệt, Chung Hải Thần nhìn Chung Lương đau đớn trị liệu bằng hoá chất, hận không thể đổi vị trí ngay lập tức. Chỉ cần cứu mạng con trai, mình có chết cũng không tiếc! Đúng lúc này, Chung Lương cũng nhìn thấy cha đứng bên ngoài, nước mắt liền chảy ròng. Tuy không nghe được gì, nhưng từ khẩu hình có thể suy đoán, con trai đang nói: “Ba ba, con khó chịu quá…” Chung Hải Thần cảm giác sống mũi cay cay, hai mắt cũng đỏ hoe, ra hiệu nắm chặt tay quyết tâm, khẽ mỉm cười, sau đó liền rời đi; không dám nhìn tiếp vì sợ mình sẽ làm ảnh hưởng quá trình trị liệu…

Tìm một nơi không người, Chung Hải Thần rốt cuộc nhịn không được, nước mắt tuôn trào. “Không thể khóc… mình không thể khóc… Nếu mình cũng từ bỏ, con trai biết làm sao…?” Chung Hải Thần cắn răng, nuốt nước mắt vào trong lòng.

Thò tay vào túi tìm bao thuốc, Chung Hải Thần phát hiện bên trong còn có một tờ giấy; lấy ra xem, chỉ thấy mặt trên viết hai câu, nhìn chữ viết chắc là của Lục lão đạo: "có ng mới cứu được, nước mắt vốn tự nhiên." Xem xong, Chung Hải Thần không khỏi chấn động toàn thân, thầm nghĩ phải chăng Lục lão đạo vì lừa tiền nên lén nhét vào túi mình? Nhưng nghĩ kỹ lại, từ lúc đến bệnh viện tới giờ, tất cả đều ứng với những gì ông ta viết, lẽ nào Lục lão đạo có thể đoán biết trước sự việc?

Mặc dù vẫn nửa tin nửa ngờ, nhưng thời khắc này Chung Hải Thần không còn sự lựa chọn nào khác; chẳng phải chỉ có một trăm đồng thôi sao? Chạy vạy mấy ngàn tiền thuốc men, bệnh tình con trai vẫn không chuyển biến tốt, ngược lại còn kháng thuốc — thế này khác gì ném đá xuống sông. Chuyện đã đến nước này, cần gì phải so do ít nhiều một trăm đồng? Nghĩ vậy, Chung Hải Thần vội vã chạy thẳng đến bãi để xe…

Còn tiếp...


Nhận xét