Chương 2

Chớp mắt qua ba ngày, mấy hôm nay vừa lúc một nhãn hiệu đồ uống mới ra mắt, khiến Chung Quỷ Linh mệt đến bở hơi tai, vất vả cầm cự đến thứ Bảy, chỉ muốn về nhà ngủ một giấc đã đời, vì thế nhờ mẹ tới bệnh viện chăm sóc sư đệ.

Đang lúc chập chờn, Chung Quỷ Linh bị tiếng vỗ tay rào rào trong tivi đánh thức, mơ mơ màng màng xuống giường, phát hiện cha đang xem tiết mục chuyên gia phân biệt đồ cổ.

Thật ra từ mười mấy năm trước, nhà họ Chung dốc hết vốn liếng chữa bệnh cho con, tình trạng kinh tế liền trở nên khó khăn, sau khi Chung Quỷ Linh lên núi học đạo, gia đình vất vả lắm mới trả hết nợ, những tưởng cha mẹ có thể kê cao gối ngủ, đúng lúc này ông nội Chung Quỷ Linh lại phải làm phẫu thuật, thực đúng là nhà dột còn gặp mưa rào. Mấy năm nay, cha Chung Quỷ Linh là Chung Hải Thần ngày nào cũng đắn đo tính toán, xem làm thế nào mới có thể kiếm tiền, đáng tiếc bản thân một không biết trộm hai không biết đoạt, muốn buôn bán lại không tiền vốn, mua vé số càng không có vận may, cho nên vẫn luôn ảo tưởng trong hòm di vật của lão gia tử có chứa bảo bối gì đáng giá, tiết mục giám bảo trên vô tuyến cũng không bỏ lỡ kỳ nào. Hôm nay cũng vậy, Chung Quỷ Linh theo thói quen, châm thuốc đưa cho cha một điếu, hai người ngồi trên sofa, bắt đầu bàn bạc xem nên dùng 20 vạn kia thế nào cho thoả, Chung Quỷ Linh không có hứng thú gì với chương trình này, thế nhưng tiết mục hôm nay lại khiến hắn suýt chút nữa rớt tròng mắt…

Trong tivi, một người trẻ tuổi đang đưa một thanh kiếm toả hàn quang cho người chủ trì, khán giả xung quanh rướn cổ nhìn cho có lệ, tựa hồ thứ này giống như cục đất, chẳng có gì thú vị, thế nhưng trong mắt Chung Quỷ Linh, đây chính là vật đáng được chú ý nhất, bởi trong tay người kia chính là “Thanh Phong Kiếm” sư phụ bán đi năm đó…

“Ba… mau nhìn này!!” Chung Quỷ Linh bật dậy, chạy đến trước tivi, “Ba! Nhìn thanh kiếm này đi!”

“Ừ? Sao thế?” Chung Hải Thần không hiểu ra làm sao, cũng đi đến bên con trai, trông thanh kiếm có chút quen mắt, nhưng không nhớ đã nhìn qua khi nào.

“Đây là kiếm của sư phụ a!” Chung Quỷ Linh chăm chú nhìn màn hình tivi, “Năm đó sư phụ đã bán thanh kiếm này… đổi lấy tiền sinh hoạt mười năm cho chúng ta!”

Chung Hải Thần khẽ gật đầu, quay lại ngồi trên sofa, “Sư phụ con đúng là người tốt…”

Chung Quỷ Linh tiếp tục dán mắt vào màn hình tivi, theo dõi tiết mục, đến đoạn khán giả tại hiện trường đoán giá trị bảo bối, định giá cao nhất mới có hai vạn đồng, thậm chí có người còn ra giá 800, điều này khiến Chung Quỷ Linh thầm vui trong lòng, xem ra đám người này đều là ngoài nghề, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hai mươi vạn của sư đệ cũng đủ chuộc lại bảo kiếm… Ai dè thời điểm chuyên gia định giá, một điều bất ngờ đã xảy ra: Chỉ thấy vị chủ trì chậm rãi xoay lại tấm biển, trên mặt mang theo nụ cười thần bí, tim Chung Quỷ Linh cũng đập thình thịch, chờ thẻ bài lật qua, toàn trường ồ lên kinh ngạc, còn Chung Quỷ Linh thiếu chút nữa ngã ngồi xuống đất — 170 vạn!

“Từ công nghệ tinh luyện đến kỹ thuật chế tác mà xem, thanh kiếm này đích thực có từ thời Ngụy Tấn, là vật sưu tầm mang giá trị nghệ thuật rất cao, có ý nghĩa to lớn đối với việc nghiên cứu lịch sử kỹ thuật rèn đúc của đất nước chúng ta…” Vị chuyên gia trên tivi nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, Chung Quỷ Linh thầm mắng: “Gian thương, chính là gian thương, thời điểm sư phụ ta bán kiếm đã gần 80, gầy như que củi, ông lão đáng thương lặn lội đường xa đến Bắc Kinh bán kiếm, vật quý giá như vậy mà ngươi trả có ba vạn, ngày nào đó ngươi lọt vào tay ta, xem ta có đấm vỡ mồm ngươi hay không…”

Mắng thì mắng vậy, nhưng trước mắt có tin tức về bảo kiếm, Chung Quỷ Linh thật sự muốn mua trở về, nghĩ tưởng đơn giản, nhưng ngoại trừ 20 vạn của sư đệ, còn thiếu đến 150 vạn, bán một bên thận 10 vạn đồng, cho dù cả nhà bán thận cũng không đủ… thế này không phải muốn mạng lão tử sao…” Chung Quỷ Linh đi đi lại lại trong phòng, bỗng dưng nhớ đến tấm danh thiếp của Phương Vân Chủ…

“Xem sao trước đã… vạn nhất thấy không phù hợp, từ chối là được, cùng lắm thì liên hệ với đài truyền hình, xin thông tin về lão mập bán kiếm, nói với hắn tình hình thực tế, đưa hết 20 vạn cho hắn, dù sao hắn cũng không lỗ, nhưng nếu hắn không chịu bán… sư phụ, tha thứ đồ đệ bất hiếu… Không phải tiếc tiền, mà thật sự không có tiền a…” Sau khi quyết định, Chung Quỷ Linh bấm số di động gọi cho Phương Vân Chủ.

Qua điện thoại, hai người hẹn gặp nhau tại khách sạn Viễn Dương, Chung Quỷ Linh cắn răng đến cửa hàng trang phục trên đường Tân Giang mua một bộ quần áo mới, tuy trong túi không có tiền, nhưng cũng không thể lép vế hơn người ta…

Tầng 28 khách sạn Viễn Dương, thành phố Thiên Tân.

“Thế nào? Đổi ý rồi sao?” Phương Vân Chủ khép lại laptop, rót cho Chung Quỷ Linh một ly trà.

“Phương tiền bối, tôi muốn biết, công việc kiếm nhiều tiền như vậy, vì sao ngài không tự mình làm?” Chung Quỷ Linh muốn dụ đối phương nói thật.

“Hahaha, cậu trai trẻ, tôi biết ngay cậu lo lắng cái này!” Phương Vân Chủ không chút hoang mang nói, “Tôi hỏi cậu, cậu có biết công nhân ở công trường đối diện mỗi tháng có thể kiếm bao nhiêu tiền không?” Phương Vân Chủ chỉ về hướng công trường cách đó không xa. Chung Quỷ Linh lắc đầu.

“Một tháng chỉ có mấy trăm đồng…” Phương Vân Chủ nói, “Cậu có biết sau khi toà nhà văn phòng hoàn thành, nhân viên ngồi điều hoà làm việc trong đó có thể kiếm được bao nhiêu không? Một ngày mấy trăm! Biết vì sao không?” Dứt lời, Phương Vân Chủ chỉ chỉ đầu mình, “Là vì cái này!”

“Ý ngài muốn nói, tôi nên đi tìm mấy việc vận dụng trí não, đúng không?” Chung Quỷ Linh không biết Phương Vân Chủ rốt cuộc muốn nói cái gì.

“Không được đầy đủ, nhưng cũng không khác là mấy!” Phương Vân Chủ nói, “Tôi biết cậu đang lo lắng… sẽ gặp chuyện giống như sư đệ mình, nhưng lần này cậu có thể yên tâm, việc sư đệ cậu làm, giống như thợ xây, còn việc tôi tìm cậu làm, tương tự cái này!” Dứt lời, Phương Vân Chủ lại chỉ chỉ vào đầu mình.

“Nói thật với ngài, tôi mới có bằng tiểu học, sơ trung cũng chưa từng học qua, bảo tôi đi làm nghiên cứu khoa học… ngài tìm sai người rồi…” Chung Quỷ Linh cau mày thở dài, thầm nhủ mấy công việc yêu cầu động não, kiểu gì cũng phải tìm người có học vấn.

“Quỹ Hội không nhận đơn hàng liên quan đến lĩnh vực nghiên cứu khoa học…” Phương Vân Chủ tháo cặp kính lão, ngồi xuống bên cạnh Chung Quỷ Linh, “Như tôi đã nói, lần này đến Thiên Tân, tổng cộng có hai đơn hàng, hiện tại Địa Nhãn ở công trường Tôn Gia đã bị sư đệ cậu giải quyết, nhưng còn một cái khác, quả thực khiến tôi đau đầu…” Nói tới đây, Phương Vân Chủ có ý dò xét, “Xuất đạo nhiều năm, chưa từng thấy chuyện nào tà môn như vậy, không ngờ lại đụng phải tại Thiên Tân…”

Còn tiếp...

Nhận xét