Chương 2

*Lưu ý: Ở những đoạn hồi ức, mình sẽ gọi Chung Lương là “cậu bé”; còn khi lớn lên và đổi tên thành Chung Quỷ Linh, mình sẽ dùng “hắn” nhé :))


Chung Lương sinh ra vào một đêm âm u tháng 9 năm 1978, từ thời khắc này, tuổi thơ chứa đầy “may mắn” xen lẫn “bất hạnh” cũng chính thức bắt đầu.

Nói ra cũng thật kỳ quái, vào đêm Chung Lương chào đời, có hai con mèo hoang vẫn luôn đánh nhau trên nóc nhà. Từ thời khắc chúng bắt đầu chiến đấu, mẹ Chung Lương đã cảm thấy đau bụng, chưa quá năm phút liền xuất hiện dấu hiệu sinh nở. Thế nhưng còn cách ngày dự sinh một tháng rưỡi, cho nên gia đình vẫn chưa chuẩn bị bất kỳ thứ gì. Trên đường xe cứu thương điên cuồng phóng tới bệnh viện, Chung Lương đã cất tiếng khóc chào đời; từ lúc chuyển dạ đến khi sinh chỉ mất tầm hai mươi phút. Nói kỳ tích cũng được, nói kỳ lạ cũng xong, tóm lại, hai mẹ con đều mạnh khoẻ, mọi người cảm thấy đây là may mắn trong bất hạnh. Cha Chung Lương - Chung Hải Thần từng là lính, vì thế tư tưởng chịu ảnh hưởng tương đối nặng. Đêm đó, ông đặt tên cho con là Chung Lương, hy vọng sau này lớn lên có thể trung thành với quốc gia, làm một người thiện lương.

Tuy lúc sinh tìm được đường sống trong cõi chết, nhưng tiếp theo lại không may mắn như vậy. Vào ngày đầy tháng, Chung Lương bị sốt cao liên tục không ngừng, bác sĩ thực tập lại chẩn đoán sai khiến hắn suýt nữa mất mạng. Cũng may lúc này có vị chuyên gia đến từ Đại Học Y ghé thăm bệnh viện mà Chung Lương đang chữa trị, thấy đứa trẻ hơi thở thoi thóp, liền kết luận nguyên nhân sốt cao là do nhiễm virus chứ không phải vi khuẩn, lập tức đổi thuốc điều trị từ kháng sinh sang in-tơ-phe-rôn. Nếu tính cả việc sinh thiếu tháng, đây là lần thứ hai hắn gặp “may mắn” trong hiểm cảnh.

Năm lên bảy tuổi, Chung Lương một lần nữa gặp vận xui, trong lúc trèo tường không cẩn thận, té từ trên cao xuống. Khi ấy cậu bé chỉ cảm thấy đau bụng, sau đó thật sự không chịu nổi, đưa đến bệnh viện kiểm tra, được xác định là vỡ lá lách. Nội thương kiểu này, đừng nói thời đó, cho dù là ngày nay, nếu không kịp thời giải phẫu, tỷ lệ tử vong chính là 100%. Nhưng kỳ lạ thay, “vận may” tưởng chừng cạn kiệt từ lâu lại đưa đến cho Chung Lương một vị cứu tinh. Ngay lúc cậu bé được chuyển lên bệnh viện tuyến trên, vị bác sĩ duy nhất trong thành phố có thể phẫu thuật khâu lá lách lại tình cờ từ nước ngoài trở về, vừa xuống máy bay đã lao vào phòng giải phẫu…

Năm tám tuổi, “vận rủi” yên lặng cả năm trời lại bắt đầu phát tác: lần đó Chung Lương cùng cha mẹ đi Bắc Đới Hà du lịch, đầu gối bị đá ngầm dưới nước cắt một đường. Tuy vết thương không lớn nhưng lại rất sâu, khi ấy cha mẹ Chung Lương đều nghĩ nước biển có thể sát trùng cho nên không chú ý, chỉ dùng khăn giấy lau vết thương cho con trai. Ai ngờ sau khi trở về từ Bắc Đới Hà, Chung Lương bắt đầu phát sốt, nóng đến gần 40 độ, thân thể co giật. Gia đình vội đưa cậu bé đến bệnh viện, sau khi bác sĩ vừa nhìn vết thương ở chân Chung Lương, hỏi rõ ngọn nguồn, lập tức mắng cha mẹ Chung xối xả, nói Chung Lương mắc bệnh là do phụ huynh vô trách nhiệm, bởi đây là… nhiễm trùng uốn ván. Càng châm chọc hơn, theo bác sĩ phân tích, trong nước biển chứa muối, nếu bị thương dưới biển sẽ không dễ bị uốn ván, nguyên nhân mắc bệnh có thể do khăn giấy lau vết thương chứa vi khuẩn… Với điều kiện chữa trị hồi đó, nếu không kịp thời tiêm thuốc chống uốn ván, tỷ lệ tử vong tương đối cao; cho dù may mắn sống sót, cũng khó tránh lưu lại di chứng. Có điều, cả gia đình và bác sĩ đều không khỏi kinh ngạc, bởi đứa trẻ này tuy thân thể suy yếu, nhưng vẫn ngoan cường chống chọi bệnh tật, rốt cuộc phục hồi mà không lưu lại bất kỳ di chứng nào…

Năm 1988, Chung Lương bất ngờ té xỉu trong giờ Thể Dục ở trường. Sau khi xét nghiệm, kết luận là ung thư máu. Tin tức này giống như quả bom huỷ diệt đối với gia đình họ Chung. Thời gian cậu bé nằm viện, chi phí mỗi ngày lên đến mấy trăm tệ, mà theo quy chế bảo hiểm y tế, tiền thuốc men của con cái công nhân viên chức chỉ có thể hoàn trả 50%. Khoản tiền khổng lồ như vậy, cho dù chỉ trả một nửa, cũng đủ khiến cả nhà một phen khốn đốn.

Tục ngữ có câu: “phong thuỷ luân chuyển”, nhưng trên người Chung Lương, luân chuyển tựa hồ chỉ có hai từ “vận rủi” cùng “vận may”. Nếu mắc bệnh nan y là “bất hạnh”, vậy thì tiếp theo sẽ gặp “may mắn”. Trong lúc bọn họ gần như tuyệt vọng, tin tốt lại tới: tuỷ của Chung Hải Thần phù hợp với cậu bé, có thể tiến hành ghép tuỷ. Xác suất này là một phần mười vạn! Thực ứng với câu: “tìm được may mắn trong bất hạnh!” Sau khi biết tin này, cha mẹ Chung Lương lại bắt đầu chạy vạy khắp nơi, mượn tiền trả phí phẫu thuật.

Tiền lương cơ bản những năm 80 chỉ vẻn vẹn mấy trăm tệ, cho nên chuyện vay tiền giống như “tích cát thành cồn”. Một vạn cũng được, một trăm cũng chẳng chê, sau gần nửa tháng chạy ngược xuôi, cuối cùng Chung Hải Thần cũng gom đủ tiền giải phẫu. Cảm giác tháo bỏ gánh nặng khiến ông lập tức thả lỏng, mặc dù con trai vẫn đang điều trị hoá chất trong bệnh viện, nhưng hai vợ chồng không phải thức đêm trông nom. Hiện giờ, điều Chung Hải Thần muốn nhất chính là về nhà tắm rửa, sau đó ngủ một giấc, lấy lại tinh thần, ngày mai đến bệnh viện tiến hành rút tuỷ.

Vừa tới nhà, Chung Hải Thần không khỏi giật mình, chỉ thấy một ông lão quần áo rách rưới, dựa người trước cửa không hề nhúc nhích. Xem cách búi tóc hình như là đạo sĩ; dùng tay để dưới mũi, vẫn còn hơi thở — xem ra chỉ bị ngất xỉu. Chung Hải Thần bản tính thiện lương, không thể mặc kệ lão đạo đông cứng bên ngoài, vì thế bế lão đạo vào nhà, đặt cạnh lò sưởi, còn nấu bát mỳ nóng cho ông ta ăn. Ngửi được mùi thức ăn thơm phức, lão đạo chậm rãi mở mắt, cảm ơn rối rít, sau đó ngấu nghiến hết sạch bát mỳ.

Trong lúc nói chuyện, Chung Hải Thần được biết: lão đạo này họ Lục, đạo hiệu Thanh Dương Tử, quê ở Sơn Đông, là truyền nhân Thanh Vy Giáo. Bởi tổ đình xuống dốc, cho nên hiện tại toàn bộ Đạo quán chỉ còn mình ông ta với một tiểu đồ đệ. Lần này dẫn đồ đệ xuống núi vì nghe người thành phố có tiền, muốn bán chút đan dược cải thiện đời sống. Đáng tiếc người thành phố tuy kinh tế dư dả, nhưng ý thức cảnh giác quá cao; ông ta lại không biết ba hoa khoác lác, cho nên chẳng ai tin. Cuối cùng tiền không kiếm được, lộ phí quay về cũng chẳng còn. Lão đạo định gõ cửa xin ăn, nhân tiện mang chút gì về cho tiểu đồ đệ. Có điều, gõ cửa mười mấy nhà mà không ai cho, đã hơn một ngày chưa ăn cơm, hơn nữa bên ngoài trời rất lạnh, cho nên mới té xỉu.

Chung Hải Thần biết tiểu đồ đệ của lão đạo đang chờ sư phụ mang thức ăn về, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác chua xót — cái này gọi là đồng mệnh tương liên. So với nhà bọn họ, xem ra hai thầy trò Lục lão đạo còn khổ hơn. Ít ra con trai mình có thể đi học, bị bệnh vẫn còn cách cứu chữa, nhưng tiểu đồ đệ kia chỉ có thể lang thang ngoài phố. Nếu chẳng may cậu bé cũng mắc bệnh giống con trai mình, phải chăng chỉ biết chờ chết?

Nghĩ đến đây, Chung Hải Thần liền dẫn Lục lão đạo đi đón tiểu đồ đệ về nhà mình. Chung Hải Thần từng làm lính, vốn thích bênh vực kẻ yếu, nay gặp phải chuyện này, sao có thể nhẫn tâm bỏ mặc?

Vừa trông thấy đồ đệ của Lục lão đạo, Chung Hải Thần không khỏi giật mình hoảng hốt. Trời tối thình lình trông thấy một người như vậy, ai cũng bị doạ cho hết hồn. Tiểu đồ đệ này thấp hơn Chung Lương một chút, đầu bù tóc rối, má trái có vết bớt tím đen to bằng bàn tay, chiếm hết một phần ba khuôn mặt. Theo lời kể, tám năm trước Lục lão đạo nhặt được cậu bé ở bến xe đường dài, có lẽ vì vết bớt trên mặt nên cậu bị cha mẹ bỏ rơi. Với người bình thường, vết bớt kia thực sự quá xấu xí; nhưng trong Đạo môn lại gọi đây là “Tử thụy tường vân”. Nói cách khác, đứa trẻ này có Tử vân (mây tím) hộ thể, sinh ra là để tu luyện đạo pháp. Lời Lục lão đạo tuy rất nghiêm túc, nhưng Chung Hải Thần lại cho là nói đùa, thầm nghĩ: hai thầy trò đến cơm cũng chẳng có mà ăn, lấy gì mà bảo vệ thân thể, cứ ăn uống trước rồi hẵng tính …

Vào cuối thập niên 80, xã hội dần trở nên phức tạp. Thời kỳ đóng cửa không cần khoá đã lùi vào dĩ vãng, có thể gặp được người tốt bụng giống như Chung Hải Thần, Lục lão đạo đương nhiên rất cảm động. Là một người xuất gia, ông ta chỉ có thể chúc phúc Chung Hải Thần mấy câu như “Người tốt cả đời bình an” hoặc “Người tốt tất có phúc báo”. Có điều vừa nghe Lục lão đạo nói vậy, Chung Hải Thần không khỏi thở dài một hơi. Lục lão đạo vội hỏi nguyên nhân, Chung Hải Thần kể lại chuyện con trai mình mắc bệnh nan y. Lục lão đạo nghe xong, liền hỏi sinh thần bát tự của Chung Lương, trước tiên nhíu mày suy tính một hồi, sau đó bật cười ha ha, khiến Chung Hải Thần ngơ ngác.

Còn tiếp...



Nhận xét