Chương 1
Vừa về đến nhà, Chung Quỷ Linh không khỏi giật mình, chỉ thấy một chiếc Mercedes Benz biển số Giang Tô đỗ trước cửa, hoàn toàn đối lập với khung cảnh rách nát tồi tàn xung quanh, trong xe hình như còn có người.
Ngõ nhỏ nơi gia đình Chung Quỷ Linh sinh sống chính là một phần bị bỏ quên của thành phố. Mười mấy năm treo biển “phá bỏ - di dời”, cuối cùng vẫn không có động tĩnh gì, người dân nơi đây đã quá quen thuộc với mấy chữ này. Trên cơ bản, ai cũng mang tâm lý bất chấp tất cả, chắp vá cơi nới. Con đường không được cải tạo mười mấy năm, đến giờ gồ ghề lồi lõm toàn ổ gà ổ trâu, vậy mà xuất hiện một chiếc Mercedes Benz sang trọng đắt tiền, khiến Chung Quỷ Linh không khỏi sinh nghi.
“Quanh đây không có người nào mua nổi Mercedes Benz… chẳng lẽ ông chủ công ty địa ốc lương tâm trỗi dậy, đích thân đến tạ lỗi…?” Chung Quỷ Linh cau mày, đưa mắt thoáng nhìn vào trong xe, không ngờ cửa kính ghế trước hạ xuống, chỉ thấy một người đàn ông tóc hoa râm, thân mặc đường trang bằng lụa màu đen, trông như mấy ông cụ luyện khí công trong công viên vào sáng sớm, thế nào cũng không giống lái xe.
“Chung Quỷ Linh?” Không chờ Chung Quỷ Linh mở miệng, ông lão đã lên tiếng trước.
“Là tôi, ngài là ai?” Chung Quỷ Linh hỏi ngược lại.
“Cái này của cậu phải không…?” ông lão vừa nói vừa chìa ra một ví tiền, “Kiểm tra xem có thiếu gì không!”
Chung Quỷ Linh vừa thấy ví tiền trong tay ông lão chính là của mình, vội vàng nhận lấy, một phân tiền cũng không thiếu, thẻ ngân hàng cùng giấy ghi mật mã vẫn ở đó, “Cảm ơn ngài! Không biết nên xưng hô thế nào đây?”
“Tôi họ Phương, kêu Phương Vân Chủ.” Ông lão mở cửa bước xuống, nhấn nút khóa cửa xe, hỏi: “Cậu sống ở đây sao?”
“Đúng vậy… Ngài… mời ngài vào nhà uống chén nước…” Thật ra Chung Quỷ Linh chỉ nói mấy lời khách khí, trong nhà lung tung rối loạn, ngại không muốn người ta thấy, ai ngờ Phương Vân Chủ thoải mái tự nhiên, chờ Chung Quỷ Linh mở khóa, tự mình đẩy cửa bước vào.
“Nhặt được ví tiền của cậu trước cửa công ty…” Sau khi vào nhà sau, Phương Vân Chủ đảo mắt nhìn khắp nơi, “Tôi theo địa chỉ trên chứng minh thư tìm đến đây…”
“Thật sự cảm ơn… thời buổi này ít người tốt bụng như ngài…” Chung Quỷ Linh rót một chén nước đưa Phương Vân Chủ, “Ngài là… Tôn tổng?” Mất mà tìm lại, trong lòng Chung Quỷ Linh vui như Tết, sớm đã quên ông lão họ Phương.
“Tôi họ Phương…” Ông lão khẽ mỉm cười, “Nghe nói em trai cậu chỉ thu hai mươi vạn đã giúp người ta loại trừ ‘Địa Nhãn’?”
“Địa Nhãn? Cái gì Địa Nhãn? Cái gì hai mươi vạn?” Chung Quỷ Linh ngơ ngác.
“Cậu không biết sao?” Phương Vân Chủ cau mày, dứt khoát kể lại tình huống Công ty Phát triển Địa ốc Kim Thạch, “Tôn tổng kia còn gọi là Tôn Gia, vì loại trừ Địa Nhãn, trả tôi 300 vạn, tôi còn chưa nhận, không ngờ em trai cậu hai mươi vạn đã gật đầu đồng ý… Chờ cậu ta khoẻ lại, nói với cậu ta một câu: người trẻ tuổi còn nhiều cơ hội kiếm tiền, về sau không cần liều mạng như vậy!”
“Khoan đã… Ngài nói, cậu ấy thành ra như vậy, là vì giúp họ Tôn kia giải trừ ‘Địa Nhãn’!?” Nghe Phương Vân Chủ nói, lửa giận của Chung Quỷ Linh lập tức xông thẳng lên não, thầm nghĩ: Tôn Gia này đúng là xảo quyệt, mời người ta 300 vạn, vậy mà chỉ đưa sư đệ mình hai mươi vạn, thật quá khinh người!?
“Cậu trai trẻ, tạm thời đừng nóng vội…” Thấy Chung Quỷ Linh sốt ruột, Phương Vân Chủ khẽ mỉm cười, “Em trai cậu có tử vân hộ thể, hẳn sẽ không nguy hiểm tính mạng, loại chuyện này chính là Chu Du đánh Hoàng Cái, kẻ muốn cho người muốn nhận, chẳng lẽ cậu chạy đi đánh Tôn Gia một trận cho hả giận?”
“Đánh còn quá nhẹ! Lão tử phải ăn miếng trả miếng!” Chung Quỷ Linh nghiến răng lẩm bẩm, “Không làm cho họ Tôn bĩnh ra quần, ta không mang họ Chung!” Dứt lời liền lục lọi tìm kiếm, vừa muốn mở nắp hòm, bỗng cảm thấy không thích hợp, vội vàng quay đầu lại, phát hiện Phương Vân Chủ đang nheo mắt nhìn mình.
“Phương tiền bối… tôi…” Lúc này Chung Quỷ Linh mới phát hiện mình thất thố, “Xin lỗi, thật ngại quá…”
Phương Vân Chủ giống như không để ý chuyện vừa rồi, nói “Đúng rồi, Địa Nhãn ở công trường tôi đã xem qua, nếu có thể loại trừ vật đó, xem ra em trai cậu cũng không phải hạng vô danh tiểu tốt. Không biết sư phụ cậu ấy là người phương nào?”
“Nói thật với ngài, cậu ấy là sư đệ tôi…” Chung Quỷ Linh kể lại một lượt việc mình nhiễm Thập Thế Oán Sát, sau đó theo sư phụ Lục Thanh Dương lên núi học đạo, cho đến cuối cùng sư phụ vũ hóa, còn mình mang sư đệ Lục Hiếu Trực xuống núi.
“Lục Thanh Dương?” Phương Vân Chủ nhíu chặt chân mày, giống như suy nghĩ điều gì.
“Ngài quen biết sư phụ tôi sao?” Chung Quỷ Linh hỏi.
“Không… Không quen biết…” Phương Vân Chủ lắc đầu, “Không ngờ trên đời còn có người tài ba thế này, haizz… đáng tiếc…đáng tiếc…”
“Xin hỏi, ngài với Tôn tổng… là bạn bè sao?” Chung Quỷ Linh đã sớm muốn hỏi về quan hệ giữa Phương Vân Chủ và Tôn Gia, chẳng qua vẫn chưa tìm được cơ hội.
“Hắn là khách hàng của tôi…” Phương Vân Chủ cười.
“Khách hàng?” Chung Quỷ Linh cau mày, thầm nghĩ Tôn Gia kinh doanh địa ốc, chẳng lẽ Phương Vân Chủ bán xi măng?
“Cậu có biết “Quỹ Hội Người Hoa” ở Hong Kong hay không?” Phương Vân Chủ nói, Chung Quỷ Linh lắc đầu.
“Đây là một tổ chức toàn cầu…” Phương Vân Chủ không trực tiếp trả lời câu hỏi của Chung Quỷ Linh, mà bắt đầu giảng giải về “Quỹ Hội Người Hoa””…
Thì ra, tổ chức Quỹ Hội Người Hoa ở Hong Kong là do một vị họ Tần (người Mỹ gốc Hoa) sáng lập, phần lớn tài chính dùng cho một số hạng mục nghiên cứu khoa học, ban đầu, tiền của Quỹ Hội đa phần dựa vào sự giúp đỡ của một số công ty lớn hoặc đại phú hào ở Đông Nam Á. Sau này, Đông Nam Á có nguy cơ bùng nổ tài chính, rất nhiều công ty/phú hào ngừng đầu tư vào Quỹ Hội. Để giải quyết vấn đề, người sáng lập liền nghĩ ra một biện pháp, đó là dùng danh nghĩa Quỹ Hội nhận uỷ thác từ khách hàng, công việc có chút tương tự với thám tử tư, tuy nhiên danh sách dịch vụ lại rất nhiều, nhỏ thì theo dõi chụp lén ảnh đàn ông ngoại tình, lớn thì thám hiểm Nam Cực.v.v… chỉ cần khách trả đủ tiền cùng không vi phạm pháp luật, Quỹ Hội sẽ chọn người thích hợp, đồng thời cung cấp thiết bị quân dụng, thậm chí trang bị đặc công tiên tiến nhất, đương nhiên sau khi hoàn thành dịch vụ, những trang thiết bị này sẽ được Quỹ Hội thu lại… Trong số những đơn hàng bọn họ được uỷ thác, có không ít sự kiện thần quái, sau khi xong việc, Quỹ Hội sẽ thu một phần tiền trong hợp đồng, còn lại là thù lao của người hoàn thành nhiệm vụ.
Theo lời Phương Vân Chủ, Quỹ Hội mới mở rộng nghiệp vụ tại Đại lục hai năm gần đây, hiện giờ còn đang trong giai đoạn khởi động, nhân sĩ có đủ năng lực tiếp nhận đơn hàng thực không dễ tìm, bản thân mình cũng do bằng hữu giới thiệu công việc trong Quỹ Hội, lần này đến Thiên Tân, chính là để “Khảo sát” nhân sự.
“Hoá ra là người môi giới …” Chung Quỷ Linh thầm nghĩ, “Nói vậy… họ Tôn kia chính là khách hàng của ngài?”
“Không sai… Hôm nay hắn tìm tôi, chính là muốn tôi xác định xem Địa Nhãn đã được giải trừ hay chưa…” Phương Vân Chủ khẽ gật đầu, “Thực ra lần này tôi nhận việc, không phải do thiếu tiền, mà vì một người bạn cũ mời tôi rời núi, tôi không muốn làm ông ta mất mặt, chỉ nghĩ có thể giải quyết hay không, ít nhất cũng đến một chuyến… không ngờ lại gặp phải tình huống này…”
“Quỹ Hội kia, có phải mỗi lần nhận uỷ thác.. đều nhất định phải hoàn thành hay không?” Chung Quỷ Linh hỏi.
“Quỹ Hội không hứa hẹn bất cứ điều gì, rất nhiều nghiệp vụ đều phải khảo sát: xem có trái pháp luật, có tính khả thi hay không...” Phương Vân Chủ nói, “Nếu thông qua Quỹ Hội sẽ phải trả 600 vạn, cho nên hắn lén thương lượng riêng, trả tôi 300 vạn…”
“Hừ… Không hổ là kinh doanh địa ốc…” Chung Quỷ Linh thầm nói, đến thủ đoạn môi giới bất động sản cũng sử dụng…
“Lần này tôi tới… Là muốn hỏi em trai… à không… là sư đệ cậu… có nguyện ý gia nhập, thay thế vị trí của tôi hay không. Nếu cậu là sư huynh, vậy chắc bản lĩnh cũng không nhỏ, nếu cậu đồng ý, rất nhanh sẽ có biệt thự để ở…” Phương Vân Chủ vừa nói vừa nhìn khắp căn phòng, khẽ mỉm cười, động tác này khiến Chung Quỷ Linh đỏ mặt xấu hổ, người trẻ tuổi ai chẳng có lòng ham hư vinh, người ta lái Mercedes Benz, còn mình sống trong căn nhà tồi tàn, vốn đã có chút tự ti, cho nên vừa nghe liền cảm thấy thật mất mặt.
“Hiện giờ, ở Thiên Tân còn có một đơn hàng khác, người ủy thác ra giá gấp đôi Tôn Gia, còn hứa hẹn trả tiền trước, cậu thấy thế nào?” Phương Vân Chủ nhìn chằm chằm Chung Quỷ Linh, vươn ngón tay cái, không cần nghĩ cũng biết, là một ngàn vạn.
Thật lòng mà nói, con số này đích thực có chút dụ hoặc, nhưng Chung Quỷ Linh cũng không phải đồ ngốc, thời buổi bây giờ coi trọng vật chất, nếu vụ làm ăn không nguy hiểm tính mạng, ai chịu đẩy Thần Tài ra ngoài? Cho dù Phương Vân Chủ giàu có, cũng không đến nỗi coi tiền như rác. Một ngàn vạn không phải gió to thổi tới, chịu ra số tiền lớn giải quyết vấn đề, tám phần chính là chuyện nguy hiểm, mới 500 vạn đã khiến sư đệ phải vào viện cấp cứu, một ngàn vạn không chừng mất mạng… Nếu mình vì nhất thời xúc động, nhận đơn hàng này, có lẽ cha mẹ phải người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh…
Thấy Chung Quỷ Linh do dự, Phương Vân Chủ cũng không cưỡng cầu, đưa một tấm danh thiếp cho hắn, nói tuần sau mình sẽ về Giang Tô, ngụ ý bảo Chung Quỷ Linh suy nghĩ một tuần, tuy Chung Quỷ Linh không để trong lòng, nhưng vẫn cung kính tiếp nhận danh thiếp, cất vào trong túi, dù sao người ta cũng giúp mình tìm lại ví tiền…
Còn tiếp...
Nhận xét
Đăng nhận xét