Chương 16

“Làm sao vậy?” Thấy vẻ mặt khác lạ của Chung Quỷ Linh, Chu Ngũ Kim lại gần ngửi thử bình thuốc, lập tức toát mồ hôi lạnh. Trong đó không phải dung dịch glucose, mà là… cồn! Nếu truyền vào người Chu Tiểu Mạn, e là chưa đầy mười lăm phút đã mất mạng.


“Chung đại sư… ngài xác định tên bác sĩ kia bị quỷ nhập phải không!?” Chu Ngũ Kim xắn tay áo, muốn xông vào liều mạng. Đúng lúc này, trong phòng bỗng nhiên vang lên một tiếng “á”.  Bác sĩ đang mê man bỗng dưng ngồi bật dậy, khiến hai gã thuộc hạ giật nảy người.


“Mẹ nó, rốt cuộc mày muốn làm gì con tao!?” Chu Ngũ Kim giận dữ, lao vào túm cổ áo bác sĩ. Bác sĩ hoảng hốt, há miệng không nói nên lời.


“Chu tiên sinh! Cứ bình tĩnh!” Chung Quỷ Linh ngăn ông ta lại, “Vừa rồi ông ta bị thứ gì đó nhập thân, không phải giả bộ!”


Bác sĩ vùng vẫy kháng cự: “Không phải mấy người gọi tôi tới sao?” 


Chung Quỷ Linh tiến đến trước mặt bác sĩ, chìa một bình truyền dịch cho ông ta xem.


 “Ông từng thấy cái này rồi phải không?”


“Có vấn đề gì?” Bác sĩ tiếp nhận bình thuốc, lật xem một hồi rồi ngơ ngác.


“Ông ngửi thử coi!” Dứt lời, Chung Quỷ Linh lại dùng ống tiêm rút chất lỏng trong bình…


Vừa đưa lên mũi, bác sĩ lập tức xanh mặt. Ông ta quả quyết mình nhận điện thoại lúc 5 rưỡi chiều, 6 giờ rời phòng khám, sau đó không nhớ gì nữa… vừa tình dậy đã thấy mình nằm trên ghế sofa.


Sau khi tiễn bác sĩ về, Chung Quỷ Linh xác định: mục tiêu lần này là Chu Tiểu Man, không phải Chu Ngũ Kim. May mà sát khí của “Thập Thế Ai Sát” trên người anh ta phát tác, dọa lui thứ kia, bằng không Chu Tiểu Man đã mất mạng ngay trước mắt bọn họ.


“Chu tiên sinh… mấy người anh em của ông có cổ phần trong công ty chứ?” Chung Quỷ Linh cân nhắc một hồi, bỗng nhiên mở miệng.


“Có… mỗi người một phần, đều là trên danh nghĩa. Sao thế?” Chu Ngũ Kim khó hiểu.


“Ông có bạn gái phải không?” Chung Quỷ Linh tiếp tục hỏi.


“Đúng vậy! Sao thế Chung đại sư, chẳng lẽ ngài nghi ngờ Giang Linh?”


“Cô ta bao nhiêu tuổi?” 


“Năm nay… vừa tròn ba mươi!” Chu Ngũ Kim lộ vẻ ngượng ngùng.


“Ba mươi?” Chung Quỷ Linh cau mày, thầm nghĩ: hai người chênh nhau hơn hai mươi tuổi, học vấn và môi trường hoàn toàn khác biệt, khó mà yêu đương thật lòng. Cô gái kia chắc chắn nhắm vào tiền tài.


“Chu tiên sinh, lúc trước ông dùng tiền mặt mua liền bốn căn biệt thự, chẳng khác gì phô bày tài sản trước mặt người khác. Chính điều này đã khiến cô ta để ý, thăm dò tình huống nhà ông. Sau khi điều tra rõ gốc gác, bước đầu tiên cô ta làm là ra tay với cha ông — bởi ông cụ là người thừa kế hợp pháp đầu tiên. Tiếp theo là anh em nhà ông vì bọn họ có cổ phần công ty. Hại người bằng “Sát cục”, không để lại dấu vết nhưng cần thời gian. Đó là lý do cô ta phải mất bốn năm để sắp đặt mọi chuyện. Năm ngoái mới đòi cưới là vì kế hoạch đã gần xong. Khi biết ông có con gái, lại giấu kỹ suốt bao năm, cô ta buộc phải thay đổi kế hoạch. Bởi “Sát cục” cần nạn nhân sống ở nơi cố định, còn Tiểu Mạn thì không ở nhà. Chắc cô ta không ngờ đến sự xuất hiện của tôi. Nếu tôi đoán không sai, ‘chị Đới’ mà con gái ông nhắc tới… chính là Giang Linh!”


“Ý ngài là… cô ấy biết tà thuật, giết cha tôi, hại anh em tôi, giờ còn muốn giết Tiểu Mạn? Sau đám cưới… sẽ giết luôn cả tôi?” Chu Ngũ Kim khẽ nhíu mày, sau đó lại bật cười, “Không thể nào, tôi hiểu con người cô ấy!”


“Tôi chỉ đoán vậy… Nhưng ông cũng không chắc cô ta vô tội, phải không?” Chung Quỷ Linh biết trước phản ứng của Chu Ngũ Kim, cho nên cũng không kiên trì thuyết phục.


“Tôi có thể gặp cô ta hay không?”


“Không thành vấn đề! Nhưng tôi không nghĩ cô ấy là người như vậy!” Chu Ngũ Kim vẫn tin vào cảm giác của chính mình.


Chung Quỷ Linh nhếch miệng cười ý vị, “Chu tiên sinh, ông có biết khẩu hiệu quảng cáo của Adidas là gì không?”


“Gì cơ?” Chu Ngũ Kim lộ vẻ khó hiểu.


“Impossible is nothing—Không có gì là không thể!”


Đúng lúc này, chuông điện thoại của Chung Quỷ Linh reo vang, nhìn số gọi đến — thì ra là Chung Hải Thần. 


“Muộn thế này rồi, không biết có chuyện gì?” Hắn vừa lẩm bẩm vừa bắt máy, sắc mặt lập tức biến đổi, run rẩy bật ra ba chữ: “Không… thể nào!”.


Còn tiếp...



Nhận xét