Chương 15
“Đấy, đã bảo ta không uy hiếp hắn rồi mà!” Chu Ngũ Kim vừa nghe rõ đầu đuôi, lập tức cảm thấy nhẹ nhõm.
“Cậu ta tự sát thật sao?” Chung Quỷ Linh càng nghe càng cảm thấy bất ổn.
“Vâng…” Chu Tiểu Mạn gật đầu.
“Là ai dạy cô làm như vậy? Vì sao cô lại vẽ nhiều tranh kiểu này?” Chung Quỷ Linh chìa ra miếng ngọc cùng bức họa.
“Là Đới Tử…” Chu Tiểu Mạn nói, “Chị ấy nói, nếu tôi không làm vậy, Tạ Minh sẽ…”
“Tôi hiểu rồi!” Chung Quỷ Linh ngắt lời Chu Tiểu Mạn, “Người gọi là chị Đới Tử kia làm gì? Cô có thể liên lạc với cô ta hay không?”
Chu Tiểu Mạn tiếp tục lắc đầu, “Đều là Đới Tử chủ động tìm tôi…”
“Ngài phát hiện ra cái gì rồi phải không?” Chu Ngũ Kim hỏi dồn.
“Người phụ nữ kia có vẻ sợ hồn phách Tạ Minh bám theo Tiểu Mạn…” Chung Quỷ Linh nhíu mày, “Phật giáo cho rằng tự sát là trọng tội, không báo hiếu cha mẹ sẽ không thể đầu thai — thuật ngữ gọi là ‘vĩnh bất siêu sinh’. Đạo thuật cũng tin rằng: người tự sát dễ mang ‘đại oán’, sau khi chết nhất định hoá thành ác quỷ. Nếu không kịp thời siêu độ, sẽ cực kỳ phiền phức…”
“Phiền phức thế nào?” Chu Ngũ Kim cũng toát mồ hôi.
“Tạ Minh có hai nguyện vọng: một là có đôi mắt lành lặn, hai là gặp Tiểu Mạn một lần. Nếu không có ai dẫn đường, sau ‘đầu thất’, hắn sẽ tự nghĩ cách thực hiện hai điều này. Khi ấy, hồn phách sẽ hóa ác quỷ, không còn lý trí — đến thân thích cũng chẳng nhận ra.”
“Vậy hiện tại, hắn… hắn thế nào?” Chu Ngũ Kim vã mồ hôi hột.
“Tiểu Mạn có thể tỉnh lại, chứng tỏ hắn đã được siêu độ.” Chung Quỷ Linh liếc nhìn Chu Tiểu Mạn, “Vẽ tranh là do Đới Tử dạy cô à?”
“Vâng… Từ khi đeo miếng ngọc này, đêm nào tôi cũng mơ thấy anh ấy… toàn thân trần trụi, cũng chẳng nói câu nào. Gọi kiểu gì cũng không trả lời…” Chu Tiểu Mạn nước mắt lã chã.
“Chung đại sư, ngài nói ‘đã siêu độ’ là sao?” Chu Ngũ Kim vẫn không hết lo lắng.
“Nếu chỉ dựa vào hiện tượng thì oán khí có vẻ đã tan, nhưng tôi vẫn chưa rõ hai điểm. Một là bức phác họa kia, hai là…” Chung Quỷ Linh chỉ về phía phòng bác sĩ, “Tôi không rõ đồ vật trên người bác sĩ kia có phải là một phần của pháp sự hay không.”
Theo Thanh Vy Giáo, không phải người tự sát nào cũng có thể siêu độ. Có người đầu thai, có người chỉ có thể xoa dịu oán khí. Cách tốt nhất là trong vòng bảy ngày sau khi chết (trước ‘đầu thất’), hoàn thành các nguyện vọng hoặc bù đắp những thiếu sót khi còn sống. Nguyện vọng càng được thực hiện đầy đủ, siêu độ càng dễ. Trường hợp của Tạ Minh không khó giải quyết, nhưng cách làm của Đới Tử thì chưa từng thấy trong các môn phái Đạo gia chính thống.
“Có vẻ cô ta không dùng Đạo thuật, cho nên tôi không thể xác định thứ trên người bác sĩ có liên quan đến pháp sự hay không…”
Chung Quỷ Linh liếc nhìn ngoài cửa. Vừa rồi bác sĩ đã được đưa sang phòng bên, nhưng trên sàn còn vương vãi mấy bình thuốc.
“Hơn nữa…” Giọng hắn trầm xuống, “Chuyện của Tiểu Mạn chỉ là phụ. Mục đích chính ông mời tôi tới là vì… bốn người anh em của ông…”
“Ây da, suýt nữa thì quên mất!” Chu Ngũ Kim giãy nảy, mừng vì con gái tỉnh lại mà quên luôn bản thân còn đang gặp nguy hiểm.
“Tiểu Mạn, chuyện bốn người chú của cô chắc cô cũng biết. Cô nhất định phải tìm bằng được chị Đới Tử! Không phải tôi muốn dọa cô, nhưng cha cô mà…” Chung Quỷ Linh vừa nói vừa bước ra cửa, nhặt một bình truyền dịch. Là glucose – natri clorid, đúng loại vừa rồi dùng cho Chu Tiểu Mạn.
“Sao lại thế này…?” Chung Quỷ Linh thoáng giật mình.
“Gì thế? Gì thế?” Chu Ngũ Kim tiến lại gần.
“Bình thuốc này…” Chung Quỷ Linh soi dưới ánh đèn, “Màu sắc không giống bình cô ấy đã truyền. Chẳng lẽ…” Hắn nhặt một ống tiêm, hút một ít dung dịch ra ngoài, đưa lên ngửi — lập tức hai mắt trợn tròn.
Còn tiếp...
Nhận xét
Đăng nhận xét