Chương 14
“Chu tiên sinh, mệnh của ông có quý nhân phù trợ!” Thấy Chu Tiểu Mạn đã tỉnh, Chung Quỷ Linh đứng thẳng thân mình, giơ miếng ngọc lên soi dưới ánh đèn.
“Đúng, đúng! Thầy bói cũng nói, tôi có số đại phú đại quý!” Chu Ngũ Kim liên tục gật đầu.
“Quý nhân mà tôi nói là hàng thật giá thật! Chính người đó đang bảo vệ tính mạng của Tiểu Mạn!” Chung Quỷ Linh khẽ thở. Liếc mắt nhìn qua Chu Tiểu Mạn. Lúc này, sắc mặt cô gái đã không còn xanh xao, mà khôi phục như bình thường. Không sai, quả nhiên là một người đẹp: khuôn mặt trái xoan, mắt hai mí, đôi môi căng mọng toát lên vẻ quyến rũ khó tả. Mái tóc dài xõa ngang vai, óng mượt chẳng thua gì người mẫu quảng cáo dầu gội — tuy hơi rối nhưng lại tăng thêm nét phong tình. Chưa kể đến dáng người cao ráo thon thả, dù nằm trên giường nhưng chiều cao ước chừng cũng 1m7. Một cô gái xinh đẹp sở hữu khối tài sản bạc tỷ, lên mạng dạo chút thôi cũng trở thành đề tài nóng bỏng. Người ta đều nói: “ Con gái giống mẹ”, xem ra cô kế toán năm xưa Chu Ngũ Kim để mắt, nhất định cũng là một người đẹp. Bằng không, với diện mạo như heo mập của Chu Ngũ Kim, kiểu gì cũng không thể sinh ra cô con gái đẹp như vậy. Đáng tiếc, quả là đáng tiếc! Vì sao mình lại sinh sớm mấy năm, lớn hơn Chu Tiểu Mạn bảy tám tuổi, còn là kẻ tay trắng túi rỗng — xem ra phải nhường nhân duyên này cho đám đàn em trẻ trung hơn…
Nghĩ đến đây, Chung Quỷ Linh thở dài tiếc rẻ, nhưng trên mặt vẫn phải giữ vẻ tiên phong đạo cốt, không màng thế sự. Haizz… Làm người quả thực quá mệt mỏi!
“Bảo vệ Tiểu Mạn!?” Chu Ngũ Kim sửng sốt, không để ý đến biểu cảm trên mặt Chung Quỷ Linh, “Bảo vệ mà còn khiến con bé thành ra như vậy sao!?”
“Chu tiên sinh có điều không biết…” Chung Quỷ Linh sắp xếp lại suy nghĩ, sau đó kể lại việc trên người mình có “Thập Thế Ai Sát”.
Đạo thuật cho rằng: “Mười đời thiện thành tiên, mười đời ác thành ma, mười đời oán thành yêu.” Vận mệnh nếu liên tục tích oán qua mười kiếp, sẽ tụ thành khí hậu. Nói cách khác, “Thập Thế Ai Sát” trên người Chung Quỷ Linh đã là cấp yêu quái, sức mạnh vượt xa đám tiểu oán tiểu nghiệt. Thứ này tồn tại là để bảo vệ mạng sống của chủ thân, từ đó tha hồ giở trò quấy phá nhằm trút oán khí. Nếu gặp vật gì đe dọa đến sự an toàn của ký chủ, đặc biệt là các oán nghiệt khác, nó sẽ lập tức tỏ rõ uy thế, ra mặt tuyên bố: “Thân xác này của ta, biết điều thì tránh xa!” Chính vì vậy mà bác sĩ vừa trông thấy Chung Quỷ Linh đã phát bệnh — oán nghiệt trên người hắn đã bị “Thập Thế Ai Sát” làm cho khiếp vía, vội chuồn mất dạng.
“Nói vậy… trên người ngài cũng có thứ này!?” Chu Ngũ Kim vừa nói vừa vô thức lùi lại phía sau vài bước, ánh mắt nghi hoặc xen lẫn cảnh giác.
“Chu tiên sinh không cần lo lắng, thứ trên người tôi tuyệt đối không quấy nhiễu đến người khác…” Chung Quỷ Linh lộ vẻ bất đắc dĩ, “Trước khi mất, sư phụ tôi đã dặn không loại bỏ thứ này, bởi Oán nghiệt không có tư duy, chỉ cần xung quanh tôi xuất hiện thứ không sạch sẽ, nó sẽ cho rằng tôi gặp nguy hiểm, cho nên mới xuất hiện tình huống như hôm nay…”
“Chẳng lẽ… quỷ… cũng sợ quỷ?” Chu Ngũ Kim cảm thấy mơ hồ.
“Không sai! Vừa rồi thứ bám trên người bác sĩ đã tự tháo chạy. Bằng không sẽ bị chính tôi hoặc thứ trên người tôi thu thập…” Chung Quỷ Linh nhếch miệng cười, bộ dáng chẳng thèm để ý.
“Nếu bác sĩ là kẻ hại Tiểu Mạn? Vậy quý nhân cứu con bé là sao?” Chu Ngũ Kim nghe xong, chân mày lập tức nhíu chặt.
“Chu tiên sinh, có lẽ trước khi “quý nhân” cứu Tiểu Mạn, cũng không đoán được tôi sẽ xuất hiện…” Chung Quỷ Linh giải thích:
“Theo đạo thuật, trừ khi gặp phải tà trận đặc biệt, một thân thể không thể cùng lúc bị hai Oán nghiệt chiếm giữ. Thứ đầu tiên nhập vào Chu Tiểu Mạn dường như không có ác ý, chỉ là cố tình "chiếm chỗ" để ngăn kẻ khác thực sự muốn lấy mạng cô. Ban đầu, Chung Quỷ Linh đoán việc Chu Tiểu Mạn mất hồn có thể do ba thứ: “Thích Linh Châm”, “Khỏa Hồn Ti” và “Phất Chưởng Ngọc”. Giờ nhìn lại, “Thích Linh Châm” và “Khỏa Hồn Ti” mới là hung thủ thật sự khiến hồn vía cô bay mất, còn “Phất Chưởng Ngọc” lại là vật giúp cô hoàn hồn. Vị “quý nhân” kia có lẽ đã dùng ngọc đó bảo vệ hồn phách thật của Chu Tiểu Mạn, tránh để kẻ xấu phong ấn hay tiêu hủy, sau đó cho một Oán nghiệt vô hại tạm nhập vào thân cô. Khi mọi sự yên ổn, “quý nhân” sẽ gọi Oán nghiệt rút lui, để hồn phách được khắc trên ngọc theo trận pháp trở về thể xác.”
“Xem ra, kẻ gọi điện thoại kia có lẽ không phải hung thủ, mà ngược lại, giống như là cứu tinh…” Chung Quỷ Linh khẽ mỉm cười, vừa lúc mắt đối mắt với Chu Tiểu Mạn.
“Anh ta… là ai?” Chu Tiểu Mạn quay đầu về phía Chu Ngũ Kim, tư duy có chút mơ hồ.
“Đây là Chung đại sư!” Chu Ngũ Kim vui vẻ giới thiệu, “Con có thể tỉnh lại, đều nhờ ngài ấy cả đấy!”
“Anh ta là… kẻ lừa đảo.” Chu Tiểu Mạn nhìn Chung Quỷ Linh, khẽ nâng ngón tay chỉ về phía hắn.
“Chu tiểu thư, nói gì cũng phải có chứng cứ…” Tuy ngoài mặt Chung Quỷ Linh vẫn tỏ ra nhã nhặn, nhưng trong lòng lại vô cùng bực bội. Vì chuyện của nhà họ Chu mà nghỉ cả việc, thức mười sáu tiếng mỗi ngày, không có công lao cũng có khổ lao. Vậy mà vừa mở miệng đã bị nói là kẻ lừa đảo, ai mà không giận?
“Con gái, đừng ăn nói bậy bạ! Mấy hôm nay Chung tiên sinh bận rộn vì con, ta đều chứng kiến...” Chu Ngũ Kim lên tiếng bênh vực.
“Anh ấy đi rồi…” Chu Tiểu Mạn thẫn thờ nói.
“Ai đi? Là bạn trai cô sao?” Chung Quỷ Linh vừa hỏi vừa rút ra bức phác họa.
“Anh ấy chết rồi…” Chu Tiểu Mạn gục đầu bật khóc.
Trước khi vào đại học ở Tứ Xuyên, Chu Tiểu Mạn từng quen một người bạn trai tên Tạ Minh ở Thiên Tân. Nhà anh ta từng rất khá giả, nhưng sau khi mẹ ngoại tình bỏ trốn cùng toàn bộ tài sản, gia đình họ Tạ trở nên sa sút. Ban đầu không biết Chu Tiểu Mạn là con nhà giàu, Tạ Minh vẫn cố sĩ diện, thường mời cô đi chơi. Lâu dần, Chu Tiểu Mạn đem lòng yêu, dốc hết tình cảm cho anh ta. Sau này, Tạ Minh bảo bán xe do cần tiền gấp, Chu Tiểu Mạn viện cớ đầu tư cổ phiếu, ba lần xin cha 30 vạn đưa cho anh.
Sau đó, hai người càng thêm thân thiết. Tạ Minh được Chu Tiểu Mạn dẫn về ra mắt, nhưng Chu Ngũ Kim – một người cha có tư tưởng truyền thống – lập tức phản đối. Vì chuyện này, Chu Tiểu Mạn từng bỏ nhà, trốn học cả tháng. Chu Ngũ Kim cho rằng Tạ Minh dụ dỗ con gái mình, còn báo cảnh sát tố anh ta bắt cóc. Tạ Minh vì vậy mang tai tiếng, mâu thuẫn giữa hai cha con cũng ngày càng căng thẳng.
Sau này, Tạ Minh bị trường xử phạt vì tội đánh bạc. Chu Ngũ Kim càng có lý do cấm đoán hai người. Chu Tiểu Mạn ban đầu không tin, nhưng về sau phát hiện Tạ Minh bắt đầu xa lánh mình. Khi hỏi chuyện, Tạ Minh bảo có người gọi điện uy hiếp bắt phải chia tay. Chu Tiểu Mạn về nhà hỏi lại thì Chu Ngũ Kim một mực phủ nhận. Cuối cùng, khi định cùng Tạ Minh bỏ trốn thì anh ta lại nói yêu đương không thắng được hiện thực, khiến Chu Tiểu Mạn hoàn toàn thất vọng, quyết định chia tay và chọn một trường đại học thật xa.
Chung Quỷ Linh đưa bản vẽ cho Chu Ngũ Kim xem, ông ta thừa nhận có gặp người này một lần, tóc dài che mặt, đeo hoa tai, trông như kẻ ăn chơi trác táng. “Chung tiên sinh, thử hỏi ngài có dám gả con cho người như vậy không? Nhưng tôi xin thề, tuyệt đối không gọi điện uy hiếp ai cả!”
Sau khi vào đại học, mặc dù có nhiều người theo đuổi nhưng Chu Tiểu Mạn chẳng để ý. Thời gian trôi qua, cô gái đã gần như quên mất Tạ Minh, cho đến kỳ nghỉ gần đây, cô nhận được một email:
“Em yêu, cho anh gọi em vậy lần cuối. Khi vay em 30 vạn, thật ra là để trả nợ cho Phong ca – mười vạn tiền gốc, mỗi tháng một vạn lãi. Anh bị dọa tới mức phải tính bán xe của bố. Em đã cứu anh. Nhưng anh lại lừa người yêu mình… Xin lỗi em!
Còn chuyện bị đe dọa chia tay, cũng là bịa đặt. Thật ra, anh bị chẩn đoán ung thư mô tế bào mắt. Có thể chữa, nhưng sẽ làm mặt biến dạng. Anh không muốn em phải sống suốt đời với một kẻ xấu xí như anh.
Nếu thật sự có kiếp sau, vẫn mong được gặp lại em…”
Còn tiếp...
Nhận xét
Đăng nhận xét