Chương 13

“Hỏng bét!” Chung Quỷ Linh phát hiện trong túi không có miếng ngọc giam cầm Oán nghiệt, sau lưng đổ một tầng mồ hôi lạnh, thầm mắng Phương Vân Chủ vì gọi điện không đúng lúc. Hắn vốn đã chuẩn bị mấy khối “Tử ngọc” (1), cũng vì nhận cuộc gọi đáng chết kia nên đã quên mang theo.


Ngẩng đầu nhìn hai gã thuộc hạ của Chu Ngũ Kim, ánh mắt đầy hy vọng chằm chằm nhìn mình, Chung Quỷ Linh cũng đành bó tay. Còn vị bác sĩ kia giống như động kinh, trên trán phảng phất một tầng khói nhẹ uốn theo quỹ đạo “Thiên Cương Ấn” (2) mình vẽ ban nãy, liên tục lan tràn, mỗi lúc một nhanh, chẳng khác gì ngòi nổ đang bén lửa.


Trong lúc cấp bách, Chung Quỷ Linh liền nảy ra một ý. Tuy viên ngọc tháo khỏi cổ Chu Tiểu Mạn chẳng rõ lai lịch, nhưng dù sao cũng là ngọc. Với kinh nghiệm của hắn, thứ đang bám tên người bác sĩ không quá lợi hại, chắc sẽ không thành vấn đề. Nghĩ sao làm vậy, Chung Quỷ Linh vội lấy ra gói giấy thiếc, dùng miếng ngọc ấn lên trán bác sĩ một cái “Thiên Cương Ấn”.


Cảm giác lạnh buốt truyền vào lòng bàn tay, tiếp theo một luồng âm phong len lỏi qua kẽ ngón tay bay vụt đi. Cùng lúc đó, chỉ thấy hai mắt vị bác sĩ bỗng dưng trợn trừng, khóe miệng khẽ nhếch để lộ nụ cười dữ tợn, rồi tay chân mềm nhũn, ngã gục vào lòng thuộc hạ của Chu Ngũ Kim.


“Chạy… chạy mất rồi sao!?” Chung Quỷ Linh không thể tin vào mắt mình. Tuy hắn trẻ tuổi, nhưng dù sao cũng từng lăn lộn bên Lục Thanh Dương mười năm, kinh nghiệm thực chiến không ít. Vậy mà giờ đây, hắn lại bị một con Oán nghiệt “vắt mũi chưa sạch” hù cho đứng hình — để nó chạy thoát ngay trước mắt.


“Chẳng lẽ… chẳng lẽ trong miếng ngọc đã có thứ gì? Theo lý thuyết Đạo thuật, mỗi khối ngọc chỉ có thể phong ấn một con Oán nghiệt, bởi âm dương thì điều hòa, âm âm thì xung khắc. Nếu một khối ngọc đã giam cầm Oán nghiệt, sẽ không thể chứa thêm kẻ khác. Vừa rồi thứ bám trên người bác sĩ không quá lợi hại, nếu không bị hút vào miếng ngọc, vậy giải thích duy nhất chính là trong ngọc vốn đã nhốt vật gì đó.


“Đại… Đại sư…” Hai gã thuộc hạ của Chu Ngũ Kim sợ tới mức run như cầy sấy, lắp bắp không nói thành lời: “Người… người này… rốt cuộc bị… bị làm sao vậy…?”


“Bị ma quỷ nhập thân!” Chung Quỷ Linh thở dài, cởi trói cho ba người. Tuy hai gã thuộc hạ của Chu Ngũ Kim vẫn còn có lý trí, nhưng tay chân mềm như bún, đổ ập xuống sàn nhà cùng vị bác sĩ đang bất tỉnh nhân sự.


Chu Ngũ Kim bị dọa cho ngây người, lúc này sực nhớ đến Chu Tiểu Mạn, vội vàng lao vào trong phòng. Chung Quỷ Linh thu lại Khổn Tiên Thằng, quay đầu cũng vào phòng. Chỉ thấy Chu Tiểu Mạn vẫn an tĩnh nằm trên giường, dường như đang ngủ say.


“Tiểu Mạn… Tiểu Mạn…” Chu Ngũ Kim cẩn thận ngồi xuống, phát hiện lồng ngực Chu Tiểu Mạn không phập phồng, hai mắt lập tức trợn trừng, “Chung đạo trưởng… Tiểu Mạn… lẽ nào…”


Chung Quỷ Linh vừa nghe, cũng nhẹ nhàng đặt tay trước mũi Chu Tiểu Mạn, chân mày cau chặt, “Sao hơi thở lại yếu như vậy? Chẳng lẽ…” Chung Quỷ Linh lại dứt khoát vạch mí mắt Chu Tiểu Mạn “Không… không có?” 


Thì ra Hoàn Hồn Sát khiến hắn vò đầu bứt tai cả ngày, nay đã hoàn toàn biến mất!


“Không có? Cái gì không có?” Chu Ngũ Kim nóng lòng gạn hỏi.


“Hoàn Hồn Sát… Hiện giờ nó đã hoàn toàn biến mất trên người Tiểu Mạn …!” Chung Quỷ Linh.


“Vậy sao?” Chu Ngũ Kim vừa nghe, không khỏi bật cười haha vì sung sướng, “Chung đạo trưởng… không, không… phải gọi Chung thần tiên!! Ây da, ngài đúng là… quá lợi hại!”


“Đừng vội mừng!” Chung Quỷ Linh khẽ lắc đầu, “Hồn phách Tiểu Mạn cũng không có ở đây!”


“Không có hồn phách… ý ngài là sao?” Chu Ngũ Kim choáng váng, “Vậy con bé?”


“Người thực vật!” Chung Quỷ Linh cũng không giấu diếm, “Không có hồn phách, Tiểu Mạn sẽ không thể tỉnh lại!”


Nghe xong, Chu Ngũ Kim mặt cắt không còn giọt máu, ngồi phịch xuống chiếc ghế đang kê cạnh giường.


“Đừng vội!” Chung Quỷ Linh chợt nhớ đến miếng ngọc dùng để phong ấn Oán nghiệt vừa rồi, hình như bên trong đã chứa vật gì.


“Tiểu Mạn… Từ khi mẹ con qua đời, con trở nên lạnh nhạt với ta… Ta biết mình đã làm nhiều chuyện không phải…” Lúc này, hai mắt Chu Ngũ Kim đã đỏ hoe, ghé vào đầu giường bắt đầu khóc hu hu, “Ta không phải người cha tốt, thật ra chính ta là người hiểu rõ nhất cảm giác không được ai yêu thương… nhưng ta lại nhẫn tâm để con gái mình chịu nỗi khổ này… Tiểu Mạn… tỉnh lại đi con… Nếu con có thể tỉnh lại, muốn gì ta cũng đồng ý… tỉnh lại đi Tiểu Mạn!”


“Ba… ba nói thật sao?”


“Tiểu… Tiểu Mạn…!?” Vừa nghe tiếng con gái, Chu Ngũ Kim ngẩng phắt đầu, phát hiện hai mắt Chu Tiểu Mạn đã mở, một hàng nước mắt chảy dài trên má. Còn Chung Quỷ Linh thì đang ấn miếng ngọc ban nãy lên trán cô gái, khóe miệng khẽ nhếch lên, giống như vừa trút được gánh nặng.


“Tiểu… Tiểu Mạn… con… rốt cuộc con cũng chịu gọi ta…” Chu Ngũ Kim nửa khóc nửa cười, chẳng khác gì đứa trẻ, “Ba nói đều là thật! Chung… Chung thần tiên…!! Hết thảy chuyện này là sao!?”


——————————

Chú thích:

(1) Tử ngọc: Trong đạo thuật có loại ngọc chuyên dùng để trấn tà trừ quỷ, gọi là “Tử ngọc”. Quan niệm của giới tu đạo cho rằng quỷ vật không thể hoàn toàn tiêu diệt, giống như định luật bảo toàn vật chất trong khoa học – có thể biến đổi, nhưng không thể mất đi. Vậy nên thay vì xóa sổ, người ta thường dùng vật dẫn để phong ấn tà vật, rồi đem chôn sâu hoặc tiến hành siêu độ. Vật liệu phong ấn thường là ngọc, trong đó Tử ngọc – tức loại ngọc pha tạp nhiều tạp chất – được cho là hiệu quả nhất. Khoảng chín phần mười người trong giới đều tin Tử ngọc trấn tà tốt hơn ngọc thường, thậm chí còn có người say mê sưu tầm. Tuy nhiên, theo kinh nghiệm của Chung Quỷ Linh thì hiệu quả thực tế giữa Tử ngọc và ngọc thường không khác nhau là mấy, có khi hắn còn ngờ rằng: Tử ngọc vốn chỉ là cái cớ do các đạo sĩ đời xưa bịa ra để giảm chi phí, lâu dần thành lệ.

(2) Thiên Cương Ấn: Bí thuật trấn quỷ của phái Thanh Vy, vẽ phù lên trán của người bị quỷ nhập, dùng chất liệu thuộc dương như chu sa, xích tiêu (một loại khoáng vật hiếm), máu gà, máu chó… Lúc khẩn cấp có thể thay thế bằng máu người hoặc nước tiểu đồng tử. Hiệu lực của phép phụ thuộc vào chất liệu sử dụng, trong đó nước miếng là yếu nhất và ngắn nhất.

Còn tiếp...




Nhận xét