Chương 12

Chung Quỷ Linh cẩn thận tháo miếng ngọc, cầm trong tay quan sát tỉ mỉ, không khỏi xuýt xoa về độ tinh xảo. Mặc dù chỉ lớn bằng hai đồng xu, nhưng trong suốt óng ánh, dưới ánh đèn huỳnh quang có thể phản chiếu năm loại màu sắc khác nhau — chất ngọc như vậy cực kỳ hiếm thấy. Mặt trước chạm hình Thái Thượng Lão Quân, đường nét sắc cạnh giống như đúc bằng khuôn mẫu; mặt sau áp sát ngực thì được khắc một mảng dày đặc văn tự cùng họa tiết, phần lõm còn phủ một lớp bột vàng, hình như có công dụng đặc biệt. Căn cứ vết bẩn bám trên bề mặt, có thể thấy miếng ngọc này đã có từ rất lâu. Chung Quỷ Linh rút ra một tờ giấy thiếc, gói miếng ngọc bỏ vào túi, nói : “Thứ bàng môn tả đạo này… tạm thời không thể để cô ấy đeo…”

“Chung đạo trưởng… Chẳng lẽ vật này có gì không sạch sẽ?” Chu Ngũ Kim nhìn Chung Quỷ Linh chằm chằm, nhất cử nhất động đều thu hết vào đáy mắt, “Có phải ngài đã tìm ra tên đầu sỏ rồi hay không?”

“Là phụ nữ…” Chung Quỷ Linh nhìn qua Chu Ngũ Kim, nói tiếp: “Chu tiên sinh, ông nghĩ kỹ lại xem, mình có đắc tội người phụ nữ nào hay không? Giống hồi ở Đông Bắc ấy…”

“Ngài muốn nói… kẻ hại Tiểu Mạn… là phụ nữ…!?”

“Đúng vậy! Nếu không phải chủ mưu thì cũng là đồng lõa!” Chung Quỷ Linh bỏ qua ánh mắt quái dị của vị Bác sĩ kia, kéo Chu Ngũ Kim sang một bên, nói: “Chu tiên sinh, muốn thi triển Hoàn Hồn Sát, không thể chỉ đạo từ xa cho người ngoài nghề làm theo. Trước khi Tiểu Mạn xảy ra chuyện, nhất định có người dạy cô ấy ba cách làm khác nhau! Giờ có thể chắc chắn, trong lá thư kia chứa ít nhất ba loại vật liệu, tương ứng với ba phương pháp. Một trong số đó… buộc phải có người đồng thời làm phép mới coi như thành công. Và kẻ này… chính là phụ nữ!”

“Phụ nữ…” Chu Ngũ Kim chau mày, rơi vào trầm tư. Lúc này, Bác sĩ đã truyền xong dịch, để lại số điện thoại rồi rời khỏi căn biệt thự. Bỗng di động của Chu Ngũ Kim lại vang lên — là dãy số thần bí trên điện thoại của Chu Tiểu Mạn gọi tới. Xem mã thì biết thuộc mạng Thần Châu, khu vực Bắc Kinh.

“Ông có kẻ thù ở Bắc Kinh hay không? Nếu có thì trên phương diện làm ăn hay tình cảm?” Chung Quỷ Linh hỏi.

“Không có… đặc biệt là phụ nữ! Tôi chẳng quen cô nào ở Bắc Kinh hết…” Chu Ngũ Kim xua tay lắc đầu, “Mà người tôi quen không ai dùng mạng… Ấy, khoan! Đám học sinh giờ chuộng dùng cái này lắm, phải chăng Tiểu Mạn cũng…”

“Tiểu Mạn?” Chung Quỷ Linh sửng sốt, Chu Tiểu Mạn tính ra đấy mới hai mươi tuổi, nếu bạn bè đồng lứa biết dùng loại tà pháp này hại người từ xa… quả thực quá đáng sợ! Nhưng khó hiểu chính là, một cô sinh viên hai mươi tuổi, sao có thể kết thâm thù đại hận với người ta như vậy?

Nói cho cùng, Chung Quỷ Linh chưa tận mắt thấy Hoàn Hồn Sát, chỉ nghe sư phụ kể lại mà thôi. Cũng may trạng thái của Chu Tiểu Mạn vẫn ổn định, một không điên hai không loạn, chỉ trợn trừng hai mắt như đang vận khí — không biết là tác động của Tam Xích Phù cùng Hoán Thể Pháp, hay do chính Hoàn Hồn Sát. Chung Quỷ Linh trầm tư hồi lâu cũng chẳng nghĩ ra cách gì hay, đành gửi gắm hy vọng vào người mà Chu Ngũ Kim cử đi Tứ Xuyên thăm dò tin tức. Cũng may hiện giờ giao thông tiện lợi, ngồi máy bay mấy tiếng là đến nơi. 

“Phải chăng Quỹ Hội Người Hoa chuyên tiếp nhận ủy thác loại này?” Chung Quỷ Linh dứt khoát kéo ghế ngồi trước giường Chu Tiểu Mạn, bắt đầu miên man suy nghĩ, “Nếu vụ làm ăn này thành công, mình cũng nên nghiêm chỉnh mở cửa hàng buôn bán. Nhưng số tiền này… đâu dễ kiếm như vậy!”

Hai chai glucose cùng một túi nước muối sinh lý, đại khái mất khoảng sáu tiếng đồng hồ. Thoáng chốc đã mười hai giờ khuya, chẳng hiểu sao ngoài phòng bỗng nổi gió to, rít gào như ma khóc quỷ hờn, khiến người không rét mà run. Trong lúc Chu Tiểu Mạn truyền dịch, Chu Ngũ Kim đã gọi thêm ba thuộc hạ: một người trực ở phòng khách  lầu một, hai người còn lại canh trước cửa phòng truyền dịch.

Chờ đến khi hai bình đường glucose cạn đáy, Chu Ngũ Kim định gọi cho bác sĩ Chung Quỷ Linh thấy vậy cũng phục sát đất, thầm nghĩ Chu Ngũ Kim chính là coi lông gà đương lệnh tiễn, chuyện nhỏ như rút kim truyền dịch, đến trẻ con mười tuổi cũng biết làm — nửa đêm còn phải kêu bác sĩ tới sao? Nghĩ vậy, hắn liền nhanh nhẹn rút đầu kim trên tay Chu Tiểu Mạn.

Đúng lúc này, chuông cửa phòng khách đột nhiên vang lên.

“Chu tổng, bên ngoài có vị bác sĩ, nói là tới đến khám cho Tiểu Mạn…” 

Người trực dưới phòng khách hướng trên lầu hô to.

“Ái chà! Không hổ là trạm y tế riêng của tiểu khu, phục vụ quả nhiên chu đáo…” Chung Quỷ Linh vốn đang ngồi trong phòng, nghe bên ngoài nói bác sĩ tới, vội vàng đứng dậy mở cửa. Hai người vừa lúc mặt đối mặt, chỉ thấy vị bác sĩ kia hai tay run rẩy, “bịch” một tiếng — hòm thuốc rơi xuống đất, ống tiêm cùng lọ thuốc vỡ tan.

Thấy vậy, Chung Quỷ Linh không nói hai lời, vội chộp lấy cổ tay bác sĩ. Vừa bắt mạch, hắn lập tức giật mình, vươn tay tháo cặp kính trên mặt bác sĩ. Chỉ thấy con ngươi của ông ta trắng dã, khóe mắt chảy ra chất dịch màu vàng đặc sệt — khiến người ghê tởm.

“Đây…đây là…” Chu Ngũ Kim cùng hai thuộc hạ đi phía sau bác sĩ, lúc này cũng không khỏi choáng váng, lắp bắp nửa ngày chẳng nói nên lời.

“Còn ngây ra đó làm gì!… mau giữ ông ta lại!!” Chung Quỷ Linh hướng hai tên thuộc hạ hét to, đồng thời dùng tay dính nước miếng quẹt qua quẹt lại trên trán bác sĩ. 

Có điều, hai vị này giống như bị điểm huyệt, vẫn đứng im tại chỗ như thể không nghe thấy gì.
“Mau qua đây! Giữ chặt ông ta!” Chung Quỷ Linh thật sự nóng nảy, vươn tay kéo một người lại gần bác sĩ, ấn hắn dí sát mặt đối phương. 

“Áp sát vào ông ta!” Chung Quỷ Linh vừa nói vừa định túm nốt người còn lại. 

Vị bị dí sắc mặt trắng bệch, chóp mũi chỉ cách mặt bác sĩ chưa đầy hai centimet: 

“Đại… Đại sư…, áp… áp thế nào đây?” 

“Đứng im, đừng nhúc nhích!!” Chung Quỷ Linh kéo tên thủ hạ còn lại ra sau lưng bác sĩ, còn mình vọt vào trong phòng, rút phăng Khổn Tiên Thằng, nhanh tay trói gọn ba người thành một bó. Lần này Chung Quỷ Linh không nương tay như lúc buộc Chu Tiểu Mạn, mà dùng hết sức siết chặt sợi dây, khiến bọn họ kêu gào như heo bị chọc tiết.

“Muốn chạy hử? Hôm nay xem lão tử thu ngươi thế nào đi!” Sau khi trói chặt ba người, Chung Quỷ Linh cầm túi đồ nghề, chuẩn bị tiến hành bước tiếp theo.

Thế nhưng vừa lật túi ra xem, sắc mặt hắn lập tức tái mét:

“Chết tiệt… ngọc đâu rồi?”


Còn tiếp...



Nhận xét