Chương 11

Trong vòng chưa đầy hai phút, Chung Quỷ Linh đã rà soát một lượt những phương pháp có thể khiến hồn phách Chu Tiểu Mạn trở nên bất ổn: có cái yêu cầu trận pháp phức tạp, có cái phải sử dụng một số vật liệu hiếm lạ kỳ quái, kích thước cồng kềnh. Chu Tiểu Mạn hoàn toàn không có kiến thức về Đạo thuật, khả năng bày trận theo chỉ điểm từ xa không lớn; hơn nữa mấy ngày gần đây, mối liên hệ giữa Chu Tiểu Mạn với thế giới bên ngoài dường như chỉ có một phong thư, trong thư có thể chứa thứ gì đây? Loại tới loại lui, cuối cùng còn ba phương pháp khả thi:


Thứ nhất: Thích Linh Châm (Kim giải hồn)


Từ xưa đến nay, Đạo thuật cùng Y thuật vốn không tách rời, các tông các phái như Toàn Chân, Thanh Vy, Thái Nhất, sau này là Võ Đang đều đặc biệt xuất sắc trong lĩnh vực này, trong đó Thích Linh Châm chính là phát minh độc đáo của Thanh Vy Giáo, về sau được các giáo phái hành nghề y sử dụng rộng rãi.


Theo y học hiện đại, khi cơ thể con người chịu đau đớn quá mức, sẽ dẫn đến tình trạng hôn mê — đây là cơ chế tự bảo vệ của cơ thể. Còn theo Đạo thuật, trạng thái ấy được coi là hiện tượng “mất hồn tạm thời”.


Trong một số trường hợp, người mất hồn sẽ lâm vào tình trạng nguy hiểm: ví như phụ nữ sau khi sinh con, nếu bị đau quá mức dẫn tới hôn mê, hậu quả nghiêm trọng có thể là hai mẹ con cùng mất mạng, nhưng cũng có trường hợp, mất hồn chưa chắc là chuyện xấu: ví như vết thương hở hoặc bị cắt cụt một bộ phận, mất hồn sẽ giúp người bị thương giảm bớt đau đớn, đồng thời tránh tình trạng giãy giụa lung tung, gây ảnh hưởng đến quá trình điều trị. Thích Linh Châm là phương pháp sử dụng “Cốt châm” hoặc “Trúc châm” * đâm vào huyệt Huệ Đỉnh - điểm khởi đầu của dương khí trong Thất Mạch, làm chậm lại tốc độ vận hành dương khí trong cơ thể, giúp linh hồn tạm thời nhanh chóng thoát ra ngoài. Trong thời kỳ chưa phát minh ra thuốc mê, Thích Linh Châm từng được nhiều Đạo phái coi là biện pháp gây mê hữu hiệu nhất, tuy nhiên chỉ áp dụng cho những người bị thương nặng, chứ không thể dùng theo kiểu “gây tê trước phẫu thuật” như trong y học hiện đại, nếu thân thể không bị tổn thương, cho dù dùng Thích Linh Châm, hồn phách cũng không dễ dàng rời khỏi cơ thể.


Xét tính khả thi, phương pháp này tương đối đơn giản, chỉ cần một cây “Cốt châm” hoặc “Trúc châm” là được, hoàn toàn có thể gửi qua thư. Nhưng vấn đề nằm ở chỗ, nếu chỉ nhảy xuống từ tầng hai, liệu hồn phách có khả năng bị bật ra ngoài hay không? Nếu do Thích Linh Châm gây ra, huyệt “Huệ đỉnh” của Chu Tiểu Mạn ắt hẳn phải có vết kim châm.


Thứ hai: Khỏa Hồn Ti (tơ giam hồn)


Đây là một loại pháp thuật có nguồn gốc từ thời Dân Quốc, không liên quan nhiều đến Đạo thuật chính tông mà chủ yếu lưu truyền trong dân gian. Nghe đồn pháp thuật này được một số Vu thuật sư Nhật Bản đưa vào Trung Quốc khi di cư đến vùng Đông Bắc thời kỳ Mãn Châu Quốc (1932-1934). Ban đầu, nó được coi là tà thuật, về sau được một số thầy pháp/vu sư bản địa cải tiến, khiến nguyên lý vận hành thay đổi hoàn toàn. Vào thời kỳ kháng chiến chống Nhật, thuật pháp này chủ yếu dùng để đối phó trường hợp Oán nghiệt xâm nhập cơ thể, dần dà được xếp vào hàng “Chính thuật”.


Có lẽ do sự khác biệt về tính âm dương trong sợi tóc của nam và nữ, phần lớn người thi triển “Khỏa Hồn Ti” đều là phái yếu. Nguyên lý chính là dùng tóc người buộc vào cánh tay bệnh nhân, sau đó bố trí một vòng gọi là “Âm Dương Giới” xung quanh người bệnh. Lúc này, Oán nghiệt xâm nhập cơ thể sẽ bị Khỏa Hồn Ti nhốt bên trong “Âm Dương giới”, chờ đến thời điểm thích hợp đưa người bị nhập ra ngoài, lúc này Oán nghiệt sẽ bị nhốt trong  “Âm Dương giới”. Tuy nhiên, chỉ cần thay đổi một chút, sẽ có thể đẩy hồn phách người sống ra ngoài.


Sợi tóc hoàn toàn có thể gửi qua bưu điện, nhưng theo lý thuyết, trong nhà họ Chu chắc chắn bị bố trí Âm Dương Giới — đây cũng là vấn đề khiến Chung Quỷ Linh đắn đo không thôi, vì sự hiểu biết của hắn về “Khỏa Hồn Ti” quá ít. 


Lúc vừa đến biệt thự nhà họ Chu, hắn từng cẩn thận kiểm tra căn phòng của Chu Tiểu Mạn, không tìm thấy dấu vết sắp đặt trận pháp. Nếu Chu Tiểu Mạn thật sự bị trúng Khỏa Hồn Ti, vậy “Âm Dương giới” kia ở đâu? Được bố trí như thế nào?


Thứ ba: Phất Chưởng Ngọc


Vật này có thể xếp vào hàng pháp khí, đơn giản chính là một miếng ngọc cỡ lòng bàn tay, bên trên khắc trận pháp. Khi người thi pháp mang theo và sử dụng đúng cách, trận pháp sẽ tự động phát huy tác dụng. Ban đầu, Phất Chưởng Ngọc lưu truyền trong phái Mao Sơn, về sau một số Đạo phái khác cũng đều sử dụng.


Thời xưa, bất kể Đạo phái nào cũng chỉ có một vị chưởng môn, thần công tuyệt kỹ không phải đệ tử nào cũng được học. Phần lớn các bí thuật chỉ truyền cho đại đệ tử hoặc đệ tử chính quy được chưởng môn đánh giá cao. Điều này dẫn đến tình trạng chênh lệch trình độ giữa các đệ tử trong cùng môn phái, những kẻ kém hơn thường không được chưởng môn coi trọng.


Bất cứ môn phái nào cũng cần nguồn tài chính ổn định để tiếp tục tồn tại. Đối với một số Đạo phái quy mô nhỏ, tiền nhang đèn không đủ duy trì chi phí hoạt động, cho nên bọn họ nhận cầu phúc siêu độ hoặc đuổi quỷ trấn tà. Phần lớn người làm việc này đều là đệ tử năng lực bình thường trong Đạo quán. Theo tổ huấn, chưởng môn hoặc đại đệ tử rất ít khi tự mình ra tay, tuy nhiên nếu gặp phải thứ gì khó đối phó, họ sẽ căn cứ mô tả tình hình của người ủy thác để đưa ra đối sách. Khắc một số trận pháp hay tuyệt học lên những vật dễ mang theo bên người như ngọc bội, ấn tín… giao lại cho đệ tử thi triển khi cần thiết. Về sau, phương pháp này bị một số kẻ tâm thuật bất chính lợi dụng để hại người, thậm chí kết hợp với kim loại hoặc những tà vật khác nhằm tăng cao uy lực của Phất Chưởng Ngọc, cách sử dụng lại càng đơn giản.


Với phương pháp này, cho dù Chu Tiểu Mạn không biết Đạo thuật vẫn có thể thi triển trận pháp phức tạp thông qua chỉ đạo từ xa, chỉ cần làm theo từng bước hướng dẫn, vỗ lên miếng ngọc đã được khắc sẵn trận pháp, nó sẽ tự động phát huy hiệu lực. Hơn nữa, do miếng ngọc có kích thước nhỏ, dễ dàng gửi qua bưu điện, chỉ là không biết trên đó khắc cái gì mà thôi…


Đang lúc do dự, bỗng thấy Chu Ngũ Kim vội vã chạy lên lầu, “Tôi đã gọi điện cho bác sĩ ở trạm y tế tiểu khu, lát nữa bọn họ sẽ đến…” — Thì ra khu biệt thự này có hẳn phòng khám riêng!


Sau khi dùng khoản tiền lớn làm phí bịt miệng bác sĩ, Chung Quỷ Linh đặt vào giày mỗi người một tấm “Tam Xích Phù” **, nhẹ nhàng đi đến trước mặt Chu Tiểu Mạn, lấy từ trong túi một hình nhân nhỏ bằng giấy, dùng kim đâm ngón tay, dính người giấy thấm máu lên trán Chu Tiểu Mạn.


“Chung đạo trưởng… ngài làm gì thế?” Chu Ngũ Kim nhíu mày hỏi.


Hoán Thể Pháp***… Chỉ cần người giấy không rơi, cô ấy sẽ không phản kháng khi chúng ta truyền dịch.” Chung Quỷ Linh nói.


Sau khi kiểm tra tình trạng của Chu Tiểu Mạn, vị bác sĩ kia cũng toát mồ hôi hột: “Cô gái này… sắc mặt quá khó coi. Các vị nên mau chóng đưa cô ấy đi bệnh viện…”


Chu Ngũ Kim nhăn nhó, chân tay khua loạn, “Mới từ bệnh viện về… giờ bảo tôi chuyển đi đâu? Đến bệnh viện tâm thần à…?”


“Haizz, lần đầu mới thấy có người làm cha như ngài!” Bác sĩ lườm Chu Ngũ Kim một cái, lộ vẻ bất mãn: “Không tin bác sĩ, lại đi tin mấy thứ này sao…?”


“Thì coi ngựa chết như ngựa sống mà trị…” Chu Ngũ Kim thở dài bất đắc dĩ, “Nghe nói bệnh viện tâm thần điều trị bằng điện giật… Tôi cứ tưởng tượng Tiểu Mạn bị… bị… haizz… thôi ngài mau truyền dịch cho con bé đi…”


Chung Quỷ Linh chẳng có tâm tình nghe bọn họ cãi cọ, đến thẳng bên giường, kiểm tra phần đầu Chu Tiểu Mạn, quả nhiên có một điểm đỏ, dường như bị vật gì đâm thủng lưu lại. Lúc này, bác sĩ cũng nhẹ nhàng vén tay áo bệnh nhân, chuẩn bị lấy ven để đâm kim. Đúng lúc này, Chung Quỷ Linh thốt lên: “Khoan đã!!”


“Sao? Có chuyện gì?” Bác sĩ giật mình kinh ngạc.


Chung Quỷ Linh cẩn thận vê sợi tóc bám trên tay áo Chu Tiểu Mạn. Chất tóc mềm mượt nhưng hơi khô, giống như vừa được ép thẳng. “Đúng như tôi dự đoán… nếu vậy thì…” Chung Quỷ Linh nghĩ là làm, dứt khoát cởi nút áo trên cổ cô gái. Một miếng ngọc trơn láng hiện ra, dưới ánh đèn tỏa sáng lung linh đủ sắc màu. Sợi dây đỏ buộc ngọc trông còn mới tinh, như thể vừa được đeo lên.


“Tất cả đều trùng khớp…!” Chung Quỷ Linh âm thầm tự khâm phục bản thân mình, “Chẳng lẽ… thật sự do phụ nữ gây ra?”

————

Chú giải:


* “Cốt châm” hoặc “Trúc châm”: là kim châm bằng xương hoặc tre. 

Đạo giáo cho rằng, kim loại không thể truyền dẫn âm dương, nếu dùng để phong bế bất cứ mạch nào của Thất Mạch, sẽ hoàn toàn chặn đứng tuần hoàn âm dương trong cơ thể, thậm chí nguy hiểm đến tính mạng. Trong khi đó, xương động vật hay thân của một số loài thực vật lại là “chất bán dẫn” tốt nhất, có thể làm chậm lại quá trình vận hành âm dương, nhưng không gây đứt đoạn hoàn toàn, tránh mất mạng.


** Tam Xích Phù: 

Tục ngữ nói “Cách mặt đất ba thước có thần linh”. Theo Thanh Vy đạo pháp, hồn phách thông thường đều lơ lửng cách mặt đất ba thước trở lên. Chỉ có những oan hồn nghiệt phách mang oán khí mới có thể là là sát mặt đất. Hơn nữa, “thị giác” của chúng chỉ giới hạn trong vòng ba thước. “Tam Xích Phù” chính là một loại bùa ẩn giấu dương khí con người trong phạm vi này, từ đó giúp người sống không bị Oán nghiệt chưa tích tụ đủ oán khí phát hiện.


*** Hoán Thể Pháp: còn gọi là Thuật đổi thân.

Hoán Thể Pháp là một phương pháp của Thanh Vy Giáo, dùng để giải quyết tình trạng con người bị nhập thân hóa điên.

Trước tiên, vẽ “Ngũ Tâm Đồ” lên một hình nhân bằng giấy, nhỏ máu đồng tử dẫn dương khí. Như vậy, Oán nghiệt sẽ lầm tưởng hình nhân là người thật, từ đó không để ý hành động thực sự của pháp sư. Chỉ cần người giấy không hỏng, người thi pháp sẽ có thể châm cứu trên người thật, kết hợp dùng thuốc để trị liệu. Tuy nhiên, một khi pháp sư thi triển đạo pháp lên cơ thể, Hoán Thể Pháp có khả năng mất đi hiệu lực.


Còn tiếp...



Nhận xét