Chương 10
“Nếu là người mẫu, chúng ta nên đến trường của Tiểu Mạn hỏi xem sao… Ngoại trừ trường học, tôi thấy sẽ chẳng nơi nào có thể cung cấp người mẫu như vậy… nếu chỉ đơn giản là vẽ tranh, kiểu gì cũng không bị trúng chiêu, phải tìm xem hai ngày này cô bé đã trải qua chuyện gì…” Dứt lời, Chung Quỷ Linh lại cau mày liếc nhìn Chu Ngũ Kim.
“Chung đạo trưởng… ngài… ngài nhìn tôi cũng vô dụng… Cho dù tôi ở nhà, cũng không thể vào phòng Tiểu Mạn, con bé chưa bao giờ nói với tôi mình đang làm gì…” Chu Ngũ Kim cảm thấy đuối lý, dứt khoát thay đổi đề tài, “Tiểu Tống… bây giờ cậu đi Tứ Xuyên ngay lập tức! Gọi điện cho kế toán Vương, lĩnh trước 1 vạn tiền mặt, ngày mai tôi ký chứng từ cho cậu…”
Tiểu Tống rời đi chưa quá năm phút, trong phòng đột nhiên vang lên tiếng chuông di động, âm thanh mơ hồ, giống như bị thứ gì bao bọc.
“Điện thoại của ai?” Chung Quỷ Linh khẽ cau mày, mấy người Chu Ngũ Kim cũng theo bản năng cho tay vào túi, “Là điện thoại của Tiểu Mạn! Mau tìm đi!” Chung Quỷ Linh phản ứng thật nhanh, lần theo tiếng chuông, tìm được một chiếc di động đang trong đống quần áo bẩn dưới đất, dãy số hiển thị có đầu là 1376, hình như xuất phát từ mạng Thần Châu.
“Alô?” Chung Quỷ Linh nhấn phím nhận, không thấy ai nói chuyện, sau đó bị ngắt kết nối. Khi Chung Quỷ Linh gọi trở lại, đối phương đã tắt máy.
“Bốn cuộc gọi nhỡ… đều từ số điện thoại này…” Chung Quỷ Linh lật qua lật lại chiếc di động của Chu Tiểu Mạn. Sau khi kiểm tra danh sách cuộc gọi, phát hiện trong năm ngày qua, dường như Chu Tiểu Mạn chỉ nhận cuộc gọi từ số này, tổng cộng bốn lần. Cuộc gọi gần nhất vào chiều hôm qua, bốn cuộc gọi nhỡ đều trong ngày hôm nay, thời gian hiển thị đúng lúc Chu Tiểu Mạn được đưa tới bệnh viện.
“Chu tiên sinh, ông nhận ra số điện thoại này không?” Chung Quỷ Linh đưa điện thoại cho Chu Ngũ Kim, chỉ thấy ông ta lắc đầu.
“Cái này không giống số địa phương…” Chung Quỷ Linh khẽ cau mày. Số điện thoại có mã thuộc mạng Thần Châu, cách xa nơi này đến cả vạn dặm, “Chu tiên sinh, ông mau phái người đến trung tâm cung cấp dịch vụ viễn thông, hỏi xem dãy số này là của ai!”
“Liệu… có phải con bé có bạn trai ở Tứ Xuyên hay không?” Chu Ngũ Kim đoán già đoán non, “Bây giờ ngài có thể nghĩ cách lấy vật lạ trên người Tiểu Mạn ra không… Ít nhất… Ít nhất cũng để con bé ăn chút gì đó… cả ngày nay chưa có gì vào bụng…”
“Chu tiên sinh, thứ trên người Tiểu Mạn rất kỳ lạ, không giống ác quỷ, cũng chẳng giống súc sinh. Tôi hoàn toàn có thể dùng biện pháp mạnh, trục xuất nó khỏi người cô ấy, nhưng làm vậy sẽ để lại di chứng!” Chung Quỷ Linh nhìn bức họa trong tay, khẽ lắc đầu.
“Di chứng? Di chứng gì cơ?” Nghe Chung Quỷ Linh nói xong, Chu Ngũ Kim cũng cảm thấy lo lắng.
“Chẳng phải ông vẫn luôn lo lắng thân thể Tiểu Mạn bị phế sao?” Chung Quỷ Linh mỉm cười, “Nếu mạnh bạo, e kết quả chính là như vậy…” Theo Chung Quỷ Linh, mặc dù phần lớn phù thủy hay thầy cúng trong dân gian đều là lừa đảo, nhưng vẫn tồn tại một số người có chút bản lĩnh. Tuy nhiên, họ khuyết thiếu kinh nghiệm thực tiễn, chưa biết thứ kia là gì đã bắt đầu dùng biện pháp mạnh; chưa hiểu rõ tình trạng người bệnh đã loạn dùng mãnh dược, trừ tà trấn quỷ… biến cơ thể người bệnh thành bãi chiến trường. Làm vậy, hậu quả duy nhất chính là tổn thương nguyên khí, khiến người bệnh không thể phục hồi, thậm chí đánh mất khả năng lao động — Phải tìm đúng bệnh, trị tận gốc mới là cách hay!
“Nếu vĩnh viễn không tìm ra nguyên nhân, Tiểu Mạn sẽ mãi như thế này, phải không?” Chu Ngũ Kim có chút kích động.
“Đương nhiên là không!” Chung Quỷ Linh thở dài, “Chu tiên sinh, tinh thần con người có lúc tốt lúc xấu, quỷ quái cũng vậy. Bất kể thứ gì bám vào con người, theo thời gian sẽ có lúc mạnh lúc yếu. Vật kia hôm nay mới bám lên người Tiểu Mạn, giờ đang cảm thấy mãn nguyện — tuyệt đối không thể hành động vội vàng. Hiện tại chúng ta chỉ có thể quan sát, đợi khi sức mạnh của nó yếu đi, tôi sẽ nghĩ cách khiến Tiểu Mạn tạm thời khôi phục ý thức, tranh thủ ăn chút gì đó…”
Lúc này, hai gã thủ hạ đều bị phái ra ngoài, trong phòng chỉ còn Chung Quỷ Linh cùng Chu Ngũ Kim. Không ngờ Chu Ngũ Kim thở dài một hơi, vành mắt đỏ hoe, “Chung đạo trưởng, không dám gạt ngài, Tiểu Mạn là con gái thứ hai của tôi… Tôi đã hại chết đứa con đầu lòng, không thể trơ mắt nhìn đứa thứ hai ra đi…”
“Con thứ hai?” Chung Quỷ Linh sửng sốt, “Con gái đầu tiên của ông đã chết?”
“Chắc vậy…” Chu Ngũ Kim buồn bã thở dài, “Hồi tôi còn ở Đông Bắc, từng yêu một cô gái tên Từ Huệ, thành phần gia đình không tốt. Cha cô ấy vốn là cán bộ trong thành phố, sau này bị người vu hãm, phải xuống nông thôn cải tạo lao động — chuyện này trong thôn không ít người biết. Thời điểm nhà họ Vương ép gả, Từ Huệ đã mang thai, nhưng cả hai chúng tôi đều không biết… Về sau, cô ấy sinh một bé gái, cũng không đặt tên, lén mang vứt bỏ. Thôn chúng tôi mùa đông lạnh âm hai mấy độ, ngài xem… đứa trẻ đó có thể sống sót hay sao?” Nói đến đây, Chu Ngũ Kim khổ sở cười, “Tôi hận người nhà họ Vương… hận vô cùng… Sau khi tôi biết chuyện đứa bé, liền muốn giết tất cả người nhà họ Vương rồi chốn đi, nhưng sau nghĩ lại đành bỏ cuộc. Nhà đó đông anh em họ hàng, từ trên xuống dưới mấy chục nhân khẩu, nếu không thể giết hết, cho dù tôi trốn thoát, Từ Huệ cũng sẽ gặp rắc rối…”
“Nghe Phương tiên sinh nói… ông rời Đông Bắc là vì yêu một nữ thanh niên trí thức, sợ bị người nhà họ Vương trả thù…” Chung Quỷ Linh cũng không ngờ, Chu Ngũ Kim lại có nhiều chiến tích phong lưu như vậy.
“Chắc ông ta nghe nhầm rồi… Từ Huệ viết cho tôi một phong thư, nói về chuyện đứa trẻ, sau này thư bị người nhà họ Vương phát hiện…” Chu Ngũ Kim nheo mắt, nét mặt trở nên dữ tợn, “Chuyện này tôi định giữ bí mật cả đời, ai ngờ Tiểu Mạn lại xảy ra chuyện? Chung đạo trưởng, tôi biết ngài làm việc cho Quỹ Hội gì đó ở Hong Kong, thu nhập chắc cũng không ít, nhưng nếu ngài có thể bảo đảm Tiểu Mạn bình an vô sự, ngoại trừ số tiền Quỹ Hội trả cho ngài, bất cứ yêu cầu gì tôi cũng đồng ý, chỉ cần tôi có thể làm được!”
“Yên tâm… tôi nhất định cố gắng hết sức…” Nghe Chu Ngũ Kim nói, Chung Quỷ Linh thầm cảm thấy oan ức, từ lúc gặp Phương Vân Chủ tới giờ, thu nhập lớn nhất chỉ là bộ quần áo trên người mà thôi… Tuy nhiên lúc này trong mắt Chung Quỷ Linh, Chu Ngũ Kim đích thực giống như vẻ ngoài của mình, là một kẻ tàn nhẫn, hạng người bình thường thì yếu đuối hèn nhát, nhưng nếu thực sự bị chọc giận, sẽ không ngần ngại huỷ diệt kẻ thù…
“Phựt”
Đúng lúc này, phòng bên cạnh bỗng vang lên một tiếng, tựa hồ có thứ gì bật tung.
“Không hay! Khổn Tiên Thằng!” Vừa nghe âm thanh, trong lòng Chung Quỷ Linh chợt run lên, hình như Khổn Tiên Thằng đã bị đứt. Theo kinh nghiệm của hắn, sợi dây này được đặt ở vị trí chính dương trong nhà nhiều năm, bình thường trói tiểu quỷ tiểu quái một hai ngày cũng không thành vấn đề, sao lần này lại bị đứt như vậy?
Còn tiếp...
Nhận xét
Đăng nhận xét