Chương 1
“Ba ngàn tám!?” Khuôn mặt Chung Quỷ Linh căng cứng, hoàn toàn tương phản với người phục vụ tươi cười thân thiết, “Không phải hai ngàn rưỡi sao?”
“Tiên sinh, thực xin lỗi, bảng giá chúng tôi bày sai rồi, hai ngàn rưỡi chính là Nokia 3250, còn N70 là ba ngàn tám.” Người phục vụ tiếp tục nở nụ cười công nghiệp, giống như chuyện này chẳng phải vấn đề lớn.
“Vậy hả… được rồi, để tôi xem lại…” Chung Quỷ Linh lau mồ hôi trên trán.
“Tiên sinh, có muốn tôi lấy máy cho ngài xem không?”
“Á… Không cần… Cảm ơn…” Chung Quỷ Linh cười gượng, rời khỏi quầy hàng với ánh mắt đầy lưu luyến.
Rút điếu thuốc châm lửa hút, buông mắt nhìn nam thanh nữ tú đi tới đi lui trên đường, ai cũng cầm một chiếc iPhone thời thượng, Chung Quỷ Linh bất đắc dĩ than thở, “Sao trên thế giới có nhiều người lắm tiền vậy nhỉ…?” Cảm thán hồi lâu, hắn bỗng phát hiện miệng mình nhạt thếch, nhìn mẩu thuốc cuốn cầm trong tay, thì ra đã cháy đến đầu lọc…
“Chết tiệt, mới đó đã hết…” Nét mặt Chung Quỷ Linh lộ vẻ bực tức, móc hộp thuốc bị xe tăng cán bẹp một góc ra kiểm tra, cũng may, vẫn còn một điếu… Vừa đưa thuốc lên miệng, định quẹt châm lửa, chợt nghe xoẹt một tiếng, đá đánh lửa bay vèo ra ngoài…
“Mẹ kiếp, có gan thì biến luôn đi…!!” Cầm chiếc bật lửa hỏng trong tay, Chung Quỷ Linh thực sự không nén nổi cơn giận, đứng giữa đường mắng mỏ, cũng không thèm để ý mọi người nhìn mình bằng ánh mắt quái dị, tiếp tục ngó nghiêng khắp nơi, giống như đang tìm ai đó.
“Cậu nhóc… cái này là cậu ném hả…?” Ngay lúc Chung Quỷ Linh há miệng kêu to, bỗng có một bà cô đeo băng đỏ chen ra từ trong đám đông, đi đến trước mặt Chung Quỷ Linh, dùng ngón tay chỉ vào mẩu đầu lọc dưới đất, “Đây là đường đi bộ, không được ném rác lung tung, phạt mười tệ…”
Chung Quỷ Linh đang làu bàu, thình lình gặp phải bà cô này, trong lòng càng thêm buồn bực, “Thím à, hôm nay tôi không mang tiền… để lần sau nhé…” Thời điểm bà cô cúi đầu viết biên lai, Chung Quỷ Linh cắn chặt răng, vận hết tốc lực xoay người bỏ chạy, chờ khi bà cô ngẩng đầu lên, phát hiện thằng nhóc đã xa hơn trăm mét, tốc độ cực nhanh, xem chừng có thể tham gia thế vận hội Olympic, làm rạng danh nước nhà…
Chạy như điên một mạch cả cây số, Chung Quỷ Linh mới dừng lại trước một cửa hàng thức ăn nhanh, vừa định mua chai nước lạnh giải khát, chiếc điện thoại Samsung đen trắng trong túi bỗng đổ chuông “reng reng”.
“Alô? Xin hỏi anh là người nhà của Lục Hiếu Trực tiên sinh không?”
“Là tôi… anh là ai?”
“Đây là Bệnh Viện Đa Khoa - Đại Học Y, hiện tại Lục Hiếu Trực tiên sinh đang được phẫu thuật, mời anh qua đây một chuyến… Còn nữa, giấy xác nhận bệnh hiểm nghèo cần chữ ký của anh…”
“Bệnh hiểm nghèo…!? Cậu ta làm sao vậy!?” Chung Quỷ Linh không thể tin vào tai mình, hôm qua sư đệ còn tung tăng nhảy nhót, sao hôm nay bỗng nhiên lại mắc bệnh nặng!?
“Là thế này, anh ấy bị tai nạn giao thông, hiện đang trong quá trình cấp cứu, hy vọng anh mau chóng đến nhanh bệnh viện…”
“Được… tôi lập tức qua ngay! Tiền thuốc men hết khoảng bao nhiêu?” Nhắc tới tiền, Chung Quỷ Linh lại thấy nhức hết cả đầu. Mẹ nó, thời buổi này làm gì cũng cần tiền, chuyện gì cũng không thoát khỏi chữ tiền! Vừa mới dạo một vòng ngoài đường đã có người gọi điện thoại tiền — thế đạo gì thế không biết…
“Tiền cọc đã được thanh toán… Anh tới ký tên là xong…”
“Vậy thì tốt rồi, tôi đến liền…” Vừa nghe không cần trả tiền, Chung Quỷ Linh thở phào một hơi, trong lòng không khỏi thắc mắc, sư đệ của mình vốn chơi bời lêu lổng, đến mỳ sợi cũng tìm mình ăn ké, sao tự dưng lại mọc ra một vị hảo tâm trả tiền cho cậu ta? Chẳng lẽ là người gây ra tai nạn?! Ôi dào, cần gì biết hắn là ai… Không phải nộp tiền là tốt rồi… Chung Quỷ Linh gác máy, nhìn đồng hồ trong cửa hàng, cũng may, cách trạm xe buýt không xa, qua ba bến rồi đi bộ thêm hai cây số là đến nơi, không cần đón taxi…
Nhắc đến Chung Quỷ Linh, chắc sẽ có người hỏi, vì sao một người bình thường lại có tên gọi quỷ dị như vậy? Ha ha, thực ra Chung Quỷ Linh vốn kêu Chung Lương, Quỷ Linh là Đạo hiệu của hắn. Sư phụ Lục Thanh Dương nói: hắn sinh ra mệnh phạm Quỷ Linh, lại cùng họ với Thiên sư bắt quỷ Chung Quỳ trong truyền thuyết, vì thế đặt tên này cho hắn.
Từ khi theo Lục Thanh Dương học nghệ, lại quy y tại Thanh Vy Giáo, cuộc sống của Chung Quỷ Linh đã có bước ngoặt thật lớn. Trước khi bái sư, có thể nói Chung Quỷ Linh gặp rất nhiều tai nạn, có người nói hắn mệnh khổ, có người nói hắn mạng lớn, hai cách nói này có vẻ mâu thuẫn, nhưng đối với Chung Quỷ Linh, đây chính là thời thơ ấu của hắn. Cụm từ “Trong bất hạnh có may mắn” ít nhiều cũng mang ý nghĩa tích cực, nhưng nếu hết thảy “May mắn” chỉ có thể sinh ra trong “Bất hạnh” thì thế nào?
Còn tiếp…
Nhận xét
Đăng nhận xét